Vài ngày sau, Hà Vân San đến nhà họ Lâm dùng bữa.
Mới đầu, cô hơi lo lắng. Bởi vì nhà họ Lâm là gia đình thượng lưu, cô sợ mình không thể hòa nhập với họ được.
Nhưng không nghĩ rằng Lâm Mộng Na - người phụ nữ quyền lực trong giới kinh doanh lại rất thân thiện, khác xa với hình tượng người phụ nữ lạnh lùng, xa cách trong tưởng tượng của Hà Vân San.
Lâm Tuấn Trì thì càng thân thiện khỏi phải nói. Còn Lâm Hiểu Ninh thì lễ phép, cách nói chuyện khiến cho đối phương rất thoải mái, hoàn toàn không hề kiêu ngạo như một số tiểu thư trong giới thượng lưu khác.
Chỉ có Lâm Hữu Kỳ lạnh lùng, ít nói, khiến cho người đối diện có cảm giác như mình không thể nào tiếp cận được anh.
Tuy nhiên, Hà Vân San có thể cảm nhận được rằng Lâm Hữu Kỳ không hề có ý xấu, cũng không có thái độ bài xích với cô.
Vì thế, những lo lắng trong lòng cô đều đã nhanh chóng biến mất.
Sau khi dùng bữa xong.
Mọi người ra phòng khách nói chuyện.
Lâm Hiểu Ninh nhanh chân ra đầu tiên, liền ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi mà cô hay ngồi với Lâm Hữu Kỳ.
Hà Vân San đi ra cùng mọi người.
Thấy Lâm Hiểu Ninh ngồi vào ghế sofa đôi, Hà Vân San liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người đều là phụ nữ, tuổi tác cách nhau không xa. Lâm Hiểu Ninh lại hòa đồng, tạo cho người khác cảm giác dễ chịu nên Hà Vân San đương nhiên muốn ngồi cạnh cô, nhân tiện xây dựng mối quan hệ chị dâu em chồng.
Chỉ là không nghĩ rằng vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu Ninh, Hà Vân San đã ngay lập tức nhận được ánh nhìn sắc lạnh từ Lâm Hữu Kỳ.
Hà Vân San có chút hoang mang, nhưng chỉ tưởng rằng Lâm Hữu Kỳ tình cờ nhìn mình chứ không có ý gì.
Ai ngờ ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ lại nhíu mày, cáu kỉnh nói: “Đây là chỗ của tôi.”
Nghe vậy, Hà Vân San đơ người mất vài giây.
Lâm Hiểu Ninh lo cô ấy bị dọa sợ nên vội vàng cười gượng rồi nói: “Chị Vân San, chị phải ngồi cạnh anh Thế Lăng chứ! Chị mà ngồi cạnh em thì anh Thế Lăng không chừng sẽ ghen với em đó!”
Lâm Tuấn Trì đứng gần đó liền nghĩ: Chứ không phải là Lâm Hữu Kỳ ghen với chị ấy à?
Lúc này, Lâm Thế Lăng cũng gọi Hà Vân San: “Em qua đây ngồi với anh đi.”
Hà Vân San liền nhanh chóng đứng dậy, đi ra chỗ của người yêu mình.
Vừa rồi, ánh mắt sắc lạnh và lời nói của Lâm Hữu Kỳ thật sự đã làm cho Hà Vân San thấy hơi sợ.
Cũng may là ngay từ lúc mới đến đây, cô thấy Lâm Hữu Kỳ mặt nặng mày nhẹ với Lâm Tuấn Trì. Lâm Thế Lăng cũng đã nói rằng Lâm Hữu Kỳ tính tình lạnh nhạt, khó gần với mọi người. Nếu không thì vừa rồi, cô đã nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ không ưa mình nên mới có thái độ như vậy rồi.
Chỉ là không ngờ, sau khi Lâm Hữu Kỳ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu Ninh thì liền cười tươi như hoa.
Hà Vân San lúc mới nhìn thấy thì còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại thì rõ ràng là không hề nhìn nhầm.
Lâm Hữu Kỳ cười với Lâm Hiểu Ninh, sau đó còn thì thầm nói gì đó vào tai cô.
Hà Vân San có chút bất ngờ, nhưng sau đó thì cảm thấy cũng đúng. Bình thường anh trai thương em gái, cưng chiều em gái cũng đâu phải chuyện gì lạ. Dù có thái độ lạnh lùng với người khác nhưng vẫn phải dịu dàng trước em gái là đúng rồi.
Lúc này, Lâm Mộng Na lại nói chuyện với Hà Vân San.
Hà Vân San vui vẻ trò chuyện cùng mẹ chồng tương lai, còn Lâm Thế Lăng thì ngồi bên cạnh, nhìn Hà Vân San rồi mỉm cười.
Lâm Tuấn Trì thấy thế vừa cười vừa lắc đầu, thầm nghĩ: Anh Thế Lăng xem ra đã bị tình yêu quật ngã rồi. Cũng may là không bị quật mạnh như Hữu Kỳ đấy.
Vừa nghĩ đến đây thì Lâm Tuấn Trì liền nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ giả bộ nói thầm gì đó vào tai Lâm Hiểu Ninh, sau đó lựa thời cơ hôn vào má cô.
Lâm Tuấn Trì: “...”
Cái thằng nhóc này! Người lớn đang nói chuyện mà không thèm nghe, lại ngồi đó hôn bạn gái!
Đã vậy nó còn bị mình phát hiện nữa chứ! Trời ạ!
Trong lòng Lâm Tuấn Trì âm thầm gào thét mà không biết, người phát hiện ra Lâm Hữu Kỳ hôn trộm Lâm Hiểu Ninh không chỉ có một mình anh.
Hà Vân San lúc này đang ngồi tươi cười ngồi nói chuyện với Lâm Mộng Na, nhưng thật ra trong lòng thì lại hoang mang, khó hiểu: Gì vậy? Là do mình hoa mắt sao? Nếu không tại sao mình lại thấy Lâm Hữu Kỳ hôn Hiểu Ninh chứ? Anh em hôn má nhau cũng được… Thế nhưng… Hai người họ cũng lớn rồi mà nhỉ? Hôn như vậy thì có vẻ thân thiết quá.
Mà lúc này, Lâm Thế Lăng cũng cảm thấy hoang mang không kém người yêu mình: Mình vừa nhìn nhầm đúng không? Cái cảnh Hữu Kỳ hôn má Hiểu Ninh mà mình nhìn thấy là nhìn nhầm đúng không? Hay là Hữu Kỳ không cẩn thận nên mới lỡ hôn vào má Hiểu Ninh nhỉ?... Đúng rồi! Chắc là không cẩn thận nên hôn nhầm thôi.
Lâm Thế Lăng tự nói với bản thân như thế.
Trong khi đó, Lâm Mộng Na lại vừa nói chuyện với Hà Vân San, vừa nghĩ thầm: Cái thằng nhóc Hữu Kỳ này, sao lại có thể manh động như vậy chứ? Bao nhiêu người ở đây mà lại làm như vậy, thật đúng là to gan mà. Hơn nữa muốn hôn trộm thì hôn cho cẩn thận vào chứ. Thằng nhóc này tưởng mọi người ngồi đây đều không nhìn thấy gì sao?
Mà đúng là Lâm Hữu Kỳ tưởng mọi người không nhìn thấy gì thật.
Anh đã giả vờ nói thầm với cô rồi lén lút hôn cô mà. Làm sao có thể bị người khác phát hiện chứ?
Nhưng mà hôn má thôi thì vẫn chưa đủ.
Bây giờ Lâm Hữu Kỳ muốn hôn môi rồi.
Bình thường Lâm Hữu Kỳ đều hôn Lâm Hiểu Ninh rất nhiều. Nhưng hôm nay Hà Vân San đến chơi, Lâm Hiểu Ninh toàn nói chuyện với cô ấy nên Lâm Hữu Kỳ chưa hôn được, vì thế nên bây giờ mới không nhịn được mà hôn trộm.
Nhưng hôn một cái chưa đủ nên Lâm Hữu Kỳ muốn thêm.
Lâm Hiểu Ninh lại không cho, còn ngồi cách xa Lâm Hữu Kỳ để đề phòng anh giở trò.
Dù sao bây giờ có nhiều người xung quanh như vậy, rất dễ bị phát hiện nên Lâm Hiểu Ninh tự dặn mình phải cẩn thận.
Vừa rồi bị Lâm Hữu Kỳ hôn, tim của cô giống như nhảy luôn ra ngoài rồi.
Nếu Lâm Hữu Kỳ hôn thêm cái nữa, chắc cô bất tỉnh nhân sự luôn mất.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ sắp không chịu nổi rồi.
Anh liền đứng dậy, xin phép Lâm Mộng Na: “Con và Hiểu Ninh ăn no quá nên ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm đây.”
Lâm Hiểu Ninh: “...”
Hà Vân San: “...”
Lâm Thế Lăng: “...”
Lâm Tuấn Trì: “...”
Lâm Mộng Na: “...”
Thấy không ai nói gì, Lâm Hữu Kỳ liền vui vẻ kéo Lâm Hiểu Ninh ra ngoài.
Lâm Mộng Na nhìn theo đứa con trai của mình thì nhẹ nhàng lắc đầu bất lực, sau đó lại tươi cười nói chuyện cùng mọi người.
Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ lại dẫn Lâm Hiểu Ninh ra vườn hoa, sau đó ôm lấy cô rồi bắt đầu hôn trán, hôn má, hôn cằm, hôn mũi, hôn môi,...
Lâm Hiểu Ninh vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ đành đứng yên cho Lâm Hữu Kỳ ôm hôn.
…
Trong phòng khách.
Lâm Mộng Na nói chuyện với Hà Vân San vô cùng vui vẻ.
Hai người nói về đủ chủ đề trong cuộc sống. Bỗng nhiên nói đến chuyện trồng hoa, Hà Vân San liền khen: “Lúc cháu mới đến đây nhìn thấy trong vườn hoa nhà cô có rất nhiều loài hoa lạ, trông rất đẹp. Mặc dù cháu cũng trồng hoa, nhưng nhiều loài hoa ở đây cháu còn chưa biết tên nữa.”
Lâm Mộng Na mỉm cười, nói: “Cô thích hoa nên trong vườn trồng nhiều hoa lắm. Lúc chiều bận nói chuyện, không nghĩ đến việc dẫn cháu đi ngắm hoa. Hay bây giờ chúng ta ra xem ngắm một chút?”
Bây giờ dù là buổi tối nhưng biệt thự nhà họ Lâm bật đèn rất sáng. Lâm Mộng Na muốn đưa Hà Vân San đi xem hoa. Nếu cô thích loài hoa nào, bà sẽ tặng cô.
Mà Hà Vân San rất thích hoa, cho nên nghe thấy Lâm Mộng Na mời mình đi ngắm hoa thì liền đồng ý.
Lâm Thế Lăng thấy vậy thì liền đi theo người yêu mình.
Lâm Tuấn Trì không muốn ngồi một mình trong phòng khách nên cũng đi theo.
Thế là cả bốn người đều ra ngoài để đến vườn hoa.
Mà ở vườn hoa.
Lâm Hữu Kỳ nắm tay Lâm Hiểu Ninh, cùng cô nhìn lên bầu trời đầy sao.
Lâm Hiểu Ninh bỗng nhiên nói: “Hữu Kỳ, em không hiểu sao mình lại thích anh lắm luôn ý. Tại sao em lại thích anh thế nhỉ? Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một người đến mức này đâu đấy!”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì hạnh phúc, cười đến không ngậm được miệng.
Anh quay sang, nói với Lâm Hiểu Ninh: “Anh cũng thích em, thích đến phát điên đây này. Lúc nào cũng muốn ôm em, hôn em,... Không ôm, không hôn thì chắc anh chết mất.”
Lâm Hiểu Ninh phì cười, quay lại nhìn Lâm Hữu Kỳ. Nhưng đang định nói rằng làm gì có chuyện không ôm không hôn là chết thì Lâm Hữu Kỳ lại tiến đến, ôm chặt lấy cô rồi hôn lên môi cô.
Lúc đầu là môi chạm môi, sau đó là mơn man mút mát.
Lâm Hiểu Ninh không kìm lòng được, cùng đáp lại Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thích đến phát điên, bắt đầu đưa lưỡi tiến công.
Lâm Hiểu Ninh không kháng cự, chủ động hé miệng cho Lâm Hữu Kỳ xâm nhập.
Lâm Hữu Kỳ mạnh mẽ tiến sâu, cuồng nhiệt dây dưa, hoàn toàn chìm đắm.
Nụ hôn nhấn chìm lý trí, Lâm Hữu Kỳ chỉ biết làm theo bản năng, ôm chặt lấy Lâm Hiểu Ninh như muốn cùng cô hòa làm một.
Môi lưỡi anh không thể nào tách rời khỏi cô, cứ liên tục quấn lấy môi lưỡi cô một cách tham lam và điên cuồng.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn mới kết thúc.
Môi Lâm Hữu Kỳ từ từ tách khỏi môi Lâm Hiểu Ninh, mang theo dư vị ngọt ngào say mê.
Nhưng bỗng nhiên, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh chợt cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang hướng về phía hai người.
Đến lúc quay lại nhìn, hai người chợt nhìn thấy bốn người lúc nãy còn ở trong phòng khách bây giờ đã đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm về phía hai người rồi.
Danh Sách Chương: