• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thế Lăng bắt đầu cảm thấy Lâm Mộng Na giống như đang muốn Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh trở thành một đôi vậy. Thế nhưng không phải Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đều là con nuôi của Lâm Mộng Na hay sao? Cứ cho là Lâm Mộng Na không ngăn cấm chuyện hai người yêu nhau, nhưng cũng đâu có lý do gì để bà tác hợp cho hai người chứ?

Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh là anh em một nhà, không nên yêu nhau không phải sẽ tốt hơn sao? Nếu yêu nhau thì người ngoài sẽ nghĩ như thế nào chứ?

Lâm Thế Lăng suy nghĩ một hồi thì cảm thấy có khi là mình đã nghĩ nhiều rồi. Mẹ nuôi có lẽ không hề có ý tác hợp cho Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đâu. Có lẽ mẹ chỉ đơn giản là muốn khen thưởng vì thành tích học tập của hai người rất tốt mà thôi.

Nghĩ như vậy, Lâm Thế Lăng cảm thấy yên tâm hẳn.

Một lát sau.

Lâm Hữu Kỳ nói chuyện với Lâm Mộng Na một hồi rồi lên trên tầng.

Lâm Thế Lăng đi theo Lâm Hữu Kỳ.

Đến tầng hai, Lâm Thế Lăng liền gọi Lâm Hữu Kỳ lại rồi hỏi: “Chuyện anh trách lầm em, em đã hết giận chưa?”

Lâm Hữu Kỳ nghe câu hỏi này thì cũng biết rằng Lâm Thế Lăng đang nhắc đến chuyện anh ta vì Trần Uyển Đồng mà quát mắng anh.

Sáng nay, Lâm Thế Lăng đã xin lỗi. Lâm Hữu Kỳ cũng đã tỏ thái độ không để bụng chuyện này với Lâm Thế Lăng rồi. Vậy mà bây giờ Lâm Thế Lăng lại tiếp tục nhắc đến chuyện này, Lâm Hữu Kỳ cảm thấy thật sự quá phiền phức.

Lại nhớ đến vừa rồi Lâm Thế Lăng muốn đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ lại bắt đầu thấy bực mình. Thế là anh liền cau mày, nói: “Giận dỗi cái gì mà giận dỗi? Anh có thể nói ít đi một chút được không? Cứ nhai đi nhai lại một chuyện nghe phát mệt.”

Lâm Thế Lăng nghe Lâm Hữu Kỳ nói năng như vậy thì có hơi bất mãn. Nhưng anh ta biết mình đã có lỗi với Lâm Hữu Kỳ trước, cho nên bây giờ anh ta không thể trách Lâm Hữu Kỳ có thái độ không tốt với mình được.

Anh ta chỉ có thể thở dài một cái, sau đó buồn bã nói: “Từ giờ anh sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa. Anh chỉ hy vọng mối quan hệ giữa hai anh em chúng ta không vì chuyện đó mà ảnh hưởng.”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì cáu kỉnh đáp: “Anh không phải lo. Em không để mấy chuyện vớ vẩn đó trong lòng.” rồi quay người, định đi lên tầng.

Thế nhưng, Lâm Thế Lăng lại gọi: “Hữu Kỳ, anh vẫn còn một chuyện nữa muốn nói.”

Lâm Hữu Kỳ lúc này đã bắt đầu mất kiên nhẫn, liền quay lại hỏi Lâm Thế Lăng: “Còn chuyện gì nữa vậy?”

Lâm Thế Lăng liền nói: “Vừa rồi anh tặng thẻ cho Hiểu Ninh, em không đồng ý bởi vì nghĩ rằng anh thiên vị. Thế nhưng sự thật không phải như vậy, anh hy vọng em đừng hiểu lầm. Anh không thiên vị bất cứ ai hết. Em, Hiểu Ninh và Tuấn Trì, anh đều yêu thương như nhau.”

Lâm Hữu Kỳ cảm thấy Lâm Thế Lăng thật là lắm lời. Nhưng đang định bỏ đi thì Lâm Tuấn Trì lại từ dưới tầng đi lên, gọi lớn: “Hữu Kỳ! Anh có chuyện muốn nói.”

Lâm Hữu Kỳ phát bực, liền nổi nóng: “Mấy anh bớt nói đi! Thật là nhiều lời!”

Lâm Tuấn Trì thấy Lâm Hữu Kỳ nổi giận thì liền bảo: “Đừng nóng đừng nóng! Anh muốn nói chuyện liên quan đến Hiểu Ninh.”

Lâm Hữu Kỳ nghe thấy tên của Lâm Hiểu Ninh thì thái độ liền quay ngoắt 180độ, ngay lập tức hỏi Lâm Tuấn Trì: “Có chuyện gì?”

Lâm Thế Lăng nghe thấy tên của Lâm Hiểu Ninh thì cũng thấy tò mò nên liền hỏi: “Tuấn Trì, có chuyện gì liên quan đến Hiểu Ninh vậy?”

Lâm Tuấn Trì cười cười, nói với Lâm Thế Lăng: “Chuyện này em chỉ nói cho Hữu Kỳ được thôi.” rồi bảo với Lâm Hữu Kỳ: “Vào phòng anh nói chuyện.”

Lâm Hữu Kỳ rất quan tâm đến chuyện của Lâm Hiểu Ninh nên liền theo Lâm Tuấn Trì vào phòng ngay, bỏ lại Lâm Thế Lăng đứng bơ vơ ở bên ngoài.

Lâm Thế Lăng: “...”



Vừa bước vào trong phòng, Lâm Tuấn Trì đã hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Chuyện của em và Hiểu Ninh tiến triển đến đâu rồi?”

Lâm Hữu Kỳ hỏi: “Tiến triển đến đâu là thế nào?”

“Tức là… Em với Hiểu Ninh đã bắt đầu hẹn hò chưa?” Lâm Tuấn Trì có vẻ gấp gáp mà hỏi. Lâm Hữu Kỳ liền đáp: “Chưa. Chúng tôi hiện tại vẫn là bạn.”

“Vẫn là bạn?” Lâm Tuấn Trì trợn tròn mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi hỏi: “Vậy em đã nói với Hiểu Ninh là mình thích con bé chưa?”

“Chưa.”

Nghe thấy vậy, Lâm Tuấn Trì liền chưng ra vẻ mặt ngao ngán rồi lẩm bẩm: “Chết rồi… Chết rồi…”

“Chết cái gì mà chết?” Lâm Hữu Kỳ nhíu mày hỏi. Lâm Tuấn Trì liền thở dài rồi nói: “Em chưa nói cho Hiểu Ninh biết rằng em thích con bé, vậy mà vừa rồi ở dưới kia em lại ngăn anh Thế Lăng tặng thẻ cho con bé, rồi còn nói rằng anh Thế Lăng làm như vậy là thiên vị. Em nói thế không sợ con bé hiểu lầm sao?

“Hiểu lầm cái gì?” Lâm Hữu Kỳ có chút lo lắng.

Lâm Tuấn Trì liền lớn tiếng: “Hiểu lầm rằng em đang ghen tỵ với con bé chứ còn gì nữa? Hiểu Ninh sẽ nghĩ rằng em không được anh Thế Lăng tặng quà nên đố kỵ, vì thế nên mới không cho anh Thế Lăng tặng quà cho con bé. Con bé có khi còn xem em là một người nhỏ mọn, hay ghen ăn tức ở nữa đấy!”

Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì ngớ người. Lâm Tuấn Trì lại nói: “Nếu mà em đã thổ lộ với tình cảm với Hiểu Ninh thì con bé còn biết rằng em ghen nên mới không muốn con bé nhận quà của người khác. Nhưng em chưa thổ lộ với con bé thì khả năng rất cao là con bé sẽ nghĩ em tị nạnh với con bé đấy!”

Lâm Hữu Kỳ nghe xong những lời này thì cảm thấy vô cùng hoang mang, lo lắng rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ hiểu lầm mình. Thế là anh liền quay người, chuẩn bị đi giải thích với Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Tuấn Trì lại giữ tay Lâm Hữu Kỳ lại rồi hỏi: “Em định đi đâu vậy?”

“Tôi phải đi giải thích cho Lâm Hiểu Ninh hiểu.” Lâm Hữu Kỳ nói rồi hất tay Lâm Tuấn Trì ra.

Lâm Tuấn Trì lại ngăn Lâm Hữu Kỳ lại: “Giải thích gì chứ? Tự nhiên em đến gặp Hiểu Ninh rồi giải thích với con bé rằng: “Chuyện tôi không cho anh Thế Lăng tặng thẻ cho cậu không phải vì tôi ghen tị với cậu” à?”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì khựng người lại trong giây lát. Ngay sau đó, trong đầu anh liền nảy ra một suy nghĩ.

“Tôi sẽ tỏ tình với Lâm Hiểu Ninh.” Lâm Hữu Kỳ nói, “Nếu tôi nói cho cậu ấy biết rằng mình thích cậu ấy thì cậu ấy sẽ không hiểu lầm rằng tôi tị nạnh với cậu ấy.”

Lâm Tuấn Trì nghe đến đây thì mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi nói: “Trời ạ! Vậy là bây giờ em định tỏ tình với Hiểu Ninh luôn sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Hữu Kỳ dõng dạc nói rồi định rời đi.

Lâm Tuấn Trì lại một lần nữa ngăn Lâm Hữu Kỳ lại: “Đừng có manh động như vậy chứ! Chưa chuẩn bị gì mà đã đi tỏ tình sao? Khả năng bị từ chối là rất cao đó.”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì do dự trong giây lát. Nhưng sau đó, anh liền đưa ra quyết định: “Tôi phải tỏ tình ngay bây giờ.”

Lâm Tuấn Trì lại hỏi: “Vậy em định tay không mà tỏ tình sao? Người ta tỏ tình phải lên kế hoạch trong vài ngày, sau đó đi mua hoa, mua quà rồi mới tỏ tình đấy!”

“Mua hoa, mua quà?” Lâm Hữu Kỳ suy nghĩ rồi nói, “Vậy thì bây giờ tôi đi mua rồi về tỏ tình với Lâm Hiểu Ninh.”

“Em đi mua?” Lâm Hữu Kỳ hỏi, “Mua hoa thì mua hoa hồng là được rồi. Vậy còn quà? Em đã nghĩ nên mua quà gì chưa?”

Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức đáp: “Nhẫn.”

Lâm Tuấn Trì: ???

Lâm Tuấn Trì cảm thấy hình như mình vừa nghe nhầm nên hỏi lại: “Em nói là em mua gì cơ?”

Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng đáp: “Nhẫn.”

Nhẫn?” Lâm Tuấn Trì há hốc mồm kinh ngạc, “Tỏ tình sao lại mua nhẫn?”

“Tỏ tình thì đương nhiên phải mua nhẫn rồi.” Lâm Hữu Kỳ ngơ ngác hỏi, “Không phải trong phim người ta toàn mua nhẫn khi tỏ tình sao?”

Nghe đến đây, Lâm Tuấn Trì bất lực mà nhìn Lâm Hữu Kỳ. Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi nói: “Thưa em trai của tôi, người ta tặng nhẫn là để cầu hôn, không phải để tỏ tình. Hy vọng lần sau có xem phim tình cảm thì hãy xem cho kỹ, đừng có xem qua loa, nếu không đến lúc thực hành sẽ dễ phạm sai lầm lắm đấy!”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì nhíu mày, sau đó nói: “Tôi mặc kệ là tỏ tình hay cầu hôn. Bây giờ tôi đi mua nhẫn về tặng Lâm Hiểu Ninh. Đằng nào mai sau tôi cũng sẽ cưới cậu ấy.” Nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ mở cửa rồi bước ra ngoài.

Lâm Tuấn Trì vội vàng lao ra theo rồi giữ Lâm Hữu Kỳ lại mà khuyên can: “Anh xin em đấy! Đừng có manh động như vậy được không? Bây giờ em mà mua nhẫn về tỏ tình là Hiểu Ninh có khi chạy mất dép luôn đấy!”

Lâm Hữu Kỳ không thèm để mấy lời của Lâm Tuấn Trì vào tai. Anh dùng ánh mắt sắc lẹm mà nhìn Lâm Tuấn Trì rồi quát: “Bỏ tôi ra.”

Lâm Tuấn Trì vẫn tiếp tục ngăn cản: “Nghe lời anh đi! Nóng vội như vậy là không được đâu. Bây giờ em mà mua nhẫn về tỏ tình là thất bại đấy!”

“Thất bại cái đầu anh!” Lâm Hữu Kỳ quát, “Mau bỏ ra để tôi đi, nếu không tôi đánh cho anh nhừ tử đấy!”

Lâm Tuấn Trì đã bị Lâm Hữu Kỳ dọa sợ. Nhưng vì hạnh phúc của hai đứa em, Lâm Tuấn Trì vẫn nhất quyết nói: “Bây giờ không thể tỏ tình vội được!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL
Tuấn Lê26 Tháng sáu, 2023 21:50
Tác giả cho thêm ngoại truyện vào mấy bộ tác giả viết đi cho hay ( kết hôn , sinh con , H ....... )
M
Mai28 Tháng năm, 2023 20:01
Đã đọc xong
BÌNH LUẬN FACEBOOK