• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Lâm Hữu Kỳ muốn úp chai rượu lên đầu Trần Uyển Đồng, Lâm Tuấn Trì liền nói: “Nếu em thật sự úp chai rượu lên đầu cô ta thì em sẽ mất điểm trong mắt Hiểu Ninh đấy!"

Nghe thấy câu nói này, Lâm Hữu Kỳ tức giận, liền nói với Lâm Tuấn Trì: “Nếu tôi úp rượu lên đầu cô ta thì làm sao? Cô ta muốn bắt nạt Lâm Hiểu Ninh nên tôi mới muốn trút giận cho cậu ấy, như vậy thì sao lại mất điểm trong mắt cậu ấy được chứ?”

Lâm Tuấn Trì lắc đầu, nói: “Dù muốn trút giận cho Hiểu Ninh thì cũng không nên làm ra hành động mang tính bạo lực như vậy. Trần Uyển Đồng dù sao cũng là phụ nữ. Em đối xử với cô ta như vậy chẳng lẽ không sợ Hiểu Ninh nghĩ rằng em là một người đàn ông hèn, sử dụng bạo lực với cả phụ nữ hay sao?”

Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì nhíu mày. Nhưng nghĩ kỹ lại thì anh cảm thấy dường như lời Lâm Tuấn Trì nói cũng có chút đúng.

Lâm Tuấn Trì lại tiếp tục nói: “Nếu em muốn Hiểu Ninh thích mình thì nên hành xử ra dáng một quý ông lịch lãm, chứ đừng có cư xử nông nổi như bây giờ. Còn nếu em vì Hiểu Ninh mà sử dụng bạo lực với Trần Uyển Đồng thì có lẽ sẽ khiến Hiểu Ninh nghĩ rằng em là người có khuynh hướng bạo lực, đến cả phụ nữ cũng không tha. Như vậy Hiểu Ninh sẽ không thích em, ngược lại còn vừa sợ vừa ghét em đấy!”

Vừa sợ vừa ghét.

Lâm Hữu Kỳ làm sao lại muốn Lâm Hiểu Ninh vừa sợ vừa ghét mình chứ?

Anh siết chặt bàn tay, sau đó suy nghĩ một hồi rồi nói: “Dù sao Trần Uyển Đồng chắc cũng không dám động tới Lâm Hiểu Ninh nữa. Vì thế nên bây giờ tôi cũng chẳng cần phải ra tay với cô ta làm gì. Nhưng nếu Trần Uyển Đồng dám động tới Lâm Hiểu Ninh, tôi sẽ cho người xử lý cô ta. Chỉ cần tôi không trực tiếp động tay động chân với cô ta thì Lâm Hiểu Ninh sẽ không cảm thấy tôi đáng sợ nữa. Như vậy là được rồi chứ gì?”

Lâm Tuấn Trì cảm thấy Lâm Hữu Kỳ làm như vậy cũng được nên gật đầu,

Sau đó, anh nghĩ: Kể ra cái thằng nhóc Lâm Hữu Kỳ này cũng biết cách bảo vệ người mình thích nhỉ! Vừa nãy thấy người mình thích gặp chuyện thì phi như bay tới bảo vệ. Bây giờ mình nói rằng nó không nên sử dụng bạo lực với Trần Uyển Đồng thì nó lại nghĩ ra cách sai người xử lý cô ta nếu cô ta động chạm tới Hiểu Ninh. Chà! Mặc dù tính cách nó hơi nông nổi nhưng cũng đáng tin cậy phết.

Trong lúc Lâm Tuấn Trì đang thầm khen ngợi Lâm Hữu Kỳ thì Lâm Mộng Na đang nói chuyện cùng với mấy vị khách.

Vừa rồi, Lâm Mộng Na cũng nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ to tiếng với Trần Uyển Đồng. Tuy đứng cách Lâm Hữu Kỳ khá xa nhưng Lâm Mộng Na vẫn nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói rằng Trần Uyển Đồng muốn đổ rượu vào người của Lâm Hiểu Ninh.

Đương nhiên, Lâm Mộng Na ngay lập tức tin tưởng con trai mình. Hơn nữa, Trần Uyển Đồng trong mắt Lâm Mộng Na vốn là người không ra gì nên đương nhiên bà dám chắc rằng chuyện Trần Uyển Đồng muốn đổ rượu vào người Lâm Hiểu Ninh là thật.

Tuy nhiên, Trần Uyển Đồng dù sao cũng là khách, lại còn là con gái của đối tác nên Lâm Mộng Na không tiện ra tay xử lý cô ta. Hơn nữa tuổi tác của Trần Uyển Đồng vẫn còn nhỏ nên nếu Lâm Mộng Na ra tay, người khác sẽ nghĩ rằng bà ăn hiếp hậu bối. Vì vậy, bà quyết định đứng ở xa xem xét tình hình trước. Đến lúc cảm thấy tình hình không ổn thì mới ra mặt.

May sao, Lâm Hiểu Ninh lại nhanh chóng xử lý chuyện này. Hơn nữa, Lâm Mộng Na còn phát hiện ra Lâm Hiểu Ninh ghé vào tai Trần Uyển Đồng rồi nói điều gì đó.

Trần Uyển Đồng sau khi nghe xong thì biểu cảm trông khá khó coi. Lâm Mộng Na nhìn thấy vậy thì biết ngay là Lâm Hiểu Ninh đã nói gì đó để công kích Trần Uyển Đồng.

Ban đầu, lúc mới nhận nuôi Lâm Hiểu Ninh, Lâm Mộng Na còn nghĩ rằng cô hiền lành, dễ bị bắt nạt. Nhưng dần dần, bà lại phát hiện ra cô khá mạnh mẽ. Hôm nay thấy cô làm cho Trần Uyển Đồng khó chịu, bà lại càng chắc chắn cô con gái này của mình không phải người dễ dàng bị bắt nạt.

Lâm Mộng Na thầm nghĩ: Đứa con gái này của mình càng ngày lại càng khiến cho mình cảm thấy yên tâm, tự hào. Ngược lại, Thế Lăng lại khiến cho mình càng ngày càng thấy lo lắng, bất an.

Vừa rồi, Lâm Mộng Na cũng nhìn thấy cảnh Lâm Thế Lăng đưa Trần Uyển Đồng vào phòng nghỉ. Sau đó một lúc, anh mới ra ngoài.

Lâm Mộng Na cực kỳ không yên tâm khi thấy Lâm Thế Lăng vẫn còn dây dưa với Trần Uyển Đồng. Bà nghĩ có lẽ mình nên bảo Lâm Thế Lăng đi xem mắt rồi lập gia đình. Có như vậy, Trần Uyển Đồng kia mới không tiếp tục làm phiền đến Lâm Thế Lăng nữa.



Chín giờ tối.

Các vị khách trong buổi tiệc đã về gần hết.

Trần Uyển Đồng ngồi một góc uống rượu vang, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Lâm Thế Lăng.

Lâm Thế Lăng cảm nhận được ánh mắt của Trần Uyển Đồng nhưng lại vờ như không biết cô ta đang nhìn mình. Còn Trần Uyển Đồng không nhận được sự chú ý của Lâm Thế Lăng thì liền liên tục uống rượu. Cô ta mong Lâm Thế Lăng sẽ quan tâm cô ta, đi đến bảo cô ta đừng uống rượu nữa.

Thế nhưng đợi mãi, Trần Uyển Đồng vẫn không thấy Lâm Thế Lăng đi đến nói lời nào với mình. Đã vậy, cô ta còn phát hiện ra thỉnh thoảng, Lâm Thế Lăng cứ nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh.

Cô ta vì thế mà ngày càng đố kỵ, ngày càng ganh ghét. Lại vì uống nhiều rượu nên đã ngà ngà say, cô ta liền bạo gan hơn, dám công khai dùng ánh mắt công kích để nhìn Lâm Hiểu Ninh chằm chằm.

Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ từ sau khi chứng kiến Trần Uyển Đồng có ý định đổ rượu lên người Lâm Hiểu Ninh thì thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô ta để đề phòng cô ta lại giở trò gì. Bất ngờ, anh lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt đầy ý thù địch của Trần Uyển Đồng đang ghim chặt trên người Lâm Hiểu Ninh.

Bỗng nhiên, Trần Uyển Đồng lại đứng dậy.

Lâm Hữu Kỳ cho rằng cô ta muốn gây sự với Lâm Hiểu Ninh nên liền đi về phía cô ta.

Lúc này, Trần Uyển Đồng vì say rượu nên có hơi choáng váng. Cô ta muốn đi gặp Lâm Thế Lăng rồi nhờ anh ta đưa mình về nhà.

Cô ta nghĩ: Mặc dù anh Thế Lăng nói không còn yêu mình nhưng anh ấy vẫn lo lắng cho mình. Vì vậy, anh ấy nhất định sẽ đồng ý đưa mình về.

Nghĩ như vậy, Trần Uyển Đồng liền đi về phía Lâm Thế Lăng. Nhưng mới đi được mấy bước, cô ta lại bị Lâm Hữu Kỳ chặn lại.

“Cô lại muốn làm gì?” Lâm Hữu Kỳ hung dữ hỏi.

Trần Uyển Đồng nhìn Lâm Hữu Kỳ thì liền nhớ đến vừa nãy, anh đã vì Lâm Hiểu Ninh mà làm cô ta xấu mặt trước mọi người. Vì vậy, Trần Uyển Đồng đương nhiên vô cùng ghét Lâm Hữu Kỳ.

Mặc dù thấy Lâm Hữu Kỳ cao lớn, đáng sợ. Nhưng Trần Uyển Đồng nghĩ dù sao cô ta cũng là phụ nữ, Lâm Hữu Kỳ làm sao dám động tay động chân với cô ta chứ? Hơn nữa, cô ta nghĩ mình là con gái của đối tác với nhà họ Lâm nên Lâm Hữu Kỳ chắc chắn không dám động đến cô ta.

Do đó, cô ta to gan, dùng giọng điệu cáu kỉnh nói: “Tôi muốn làm gì thì có liên quan gì tới anh?”

Lâm Hữu Kỳ nghe cái giọng điệu này thì bắt đầu bực mình, muốn đánh người. Thế là để không mất bình tĩnh mà làm chuyện nông nổi, Lâm Hữu Kỳ liền hít sâu một hơi để điều chỉnh tâm trạng rồi cảnh cáo Trần Uyển Đồng: “Cô muốn làm gì thì mặc kệ cô. Nhưng tốt nhất đừng có động tới Lâm Hiểu Ninh, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô.”

Lâm Hiểu Ninh.

Lại là Lâm Hiểu Ninh.

Trần Uyển Đồng siết chặt bàn tay, trong lòng vô cùng đố kỵ. Cô ta không hiểu tại sao Lâm Thế Lăng thích Lâm Hiểu Ninh, còn bây giờ Lâm Hữu Kỳ cũng đứng ra bảo vệ Lâm Hiểu Ninh. Rốt cuộc Lâm Hiểu Ninh ngoài cái mặt ra thì có chỗ nào tốt chứ?

Trần Uyển Đồng càng nghĩ thì lại càng giận, càng giận thì lại càng mất khôn. Cộng với men say trong người, cô ta liền nhìn về Lâm Hữu Kỳ rồi thách thức: “Nếu tôi cứ động tới Lâm Hiểu Ninh thì sao? Anh làm gì được tôi chứ?”

Nghe Trần Uyển Đồng thách thức mình, Lâm Hữu Kỳ cau mày, bàn tay siết chặt nắm đấm. Trong đầu anh lúc này đã bắt đầu chuẩn bị sẵn kế hoạch cho người dạy dỗ cô ta.

Trần Uyển Đồng lại không biết được bản thân sắp gặp nguy hiểm. Cô ta thấy Lâm Hữu Kỳ im lặng không nói gì thì liền tưởng rằng anh không dám làm gì cô ta. Vì vậy, cô ta càng lớn gan lớn mật, nói: “Sao nào? Tức giận lắm nhưng không làm gì được tôi đúng không?”

Lâm Hữu Kỳ lúc này không thèm để ý đến Trần Uyển Đồng nữa. Anh quay người, chuẩn bị đi đến một chỗ vắng vẻ rồi gọi người xử lý Trần Uyển Đồng. Nhưng Trần Uyển Đồng thấy anh định rời đi thì cho rằng anh không làm gì được cô ta nên muốn bỏ trốn để giữ mặt mũi.

Cô ta nghĩ dù sao bản thân cũng là con gái cưng của nhà họ Trần, còn Lâm Hữu Kỳ chỉ là một đứa con nuôi do Lâm Mộng Na nhận về. Vì thế, Lâm Hữu Kỳ chẳng là cái thá gì với cô ta cả. Cô ta mang dòng máu con nhà giàu, còn Lâm Hữu Kỳ chỉ là kẻ được nhặt về mà thôi. Và đương nhiên, Lâm Hiểu Ninh cũng như thế.

Trần Uyển Đồng nghĩ đến chuyện Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đều là do Lâm Mộng Na nhận nuôi thì liền nở nụ cười chế giễu rồi lên giọng: “Chỉ là thứ được nhặt về mà cũng muốn ra oai.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL
Tuấn Lê26 Tháng sáu, 2023 21:50
Tác giả cho thêm ngoại truyện vào mấy bộ tác giả viết đi cho hay ( kết hôn , sinh con , H ....... )
M
Mai28 Tháng năm, 2023 20:01
Đã đọc xong
BÌNH LUẬN FACEBOOK