• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảng biển thành phố Châu Thành

Bùi Mặc không đích thân ra mặt mà chỉ ngồi trong chiếc xe, bên ngoài A Trạch cùng hàng chục tên đàn em phía sau đang nghiêm chỉnh chờ lệnh. Hôm nay là ngày lô hàng lớn nhất sẽ được xuất đi, mỗi năm vào ngày này Bùi Mặc sẽ điều tất cả đàn em của mình về Châu Thành làm công tác bảo mật và để giải quyết vấn đề nếu như bị phát hiện.

Cách chỗ bọn họ tầm một cây số chính là cảng biển lớn nhất Châu Thành là nơi trao đổi buôn bán ngoại giao lớn nhất Trung Quốc.

Sau khi nhìn qua đồng hồ, Bùi Mặc âm thầm ra hiệu cho bọn đàn em bắt đầu hành động, vì lô hàng lần này không chỉ có thuốc phiện mà có cả cơ quan nội tạng còn có phụ nữ, cũng không biết từ lúc nào hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện buôn bán phụ nữ, nhưng từ khi them danh mục này vào hoạt động hắn lại cảm thấy thích thú vô cùng hơn nữa tiền kiếm được cũng không hề ý, so với thuốc phiện khi giao dịch phụ hữ hắn lại lấy giá gấp đôi.

Chủ yếu phụ nữ đều là bị bán sang Campuchia.

Phụ nữ hắn dung để bán đi cũng còn có một quy tắc là phải còn trinh, đa số đều là những cô gái trẻ từ những vùng nông thôn, nghèo nàn, hẻo lánh,…chỉ cần dùng vài lời ngon tiếng ngọt là có thể khiến bọn họ tự nguyện đi theo từ đó trở thành những nạn nhân của Bùi Mặc.

Từ lúc hắn bắt đầu buôn phụ nữ đến giờ cũng phải có hơn năm trăm cô gái trẻ đã phải đánh đổi cuộc đời mình.

reng…reng….reng

Điện thoại Bùi Mặc reo lên, hắn đưa tay ra hiệu A Trạch dừng mọi hành động, không để tạo ra bất cứ tiếng động nào, vài giây sau mới nhấc máy.

“ Mặc, sao anh vẫn chưa về “

Bên kia đầu dây Vận Nhi nũng nịu nói giọng có phần trách cứ cũng có phần như đang ngáp ngủ.

Bùi Mặc nghe giọng cô gái liền cười khẽ

“ Anh vẫn còn có việc, xong sẽ về ngay “

“ Nhưng mà, em nhớ anh rồi, không có anh em không ngủ được “

Bùi Mặc ánh mắt đột nhiên dịu hẳn, hắn nhếch môi bất lực

“ Ngoan, mau ngủ đi, anh sẽ cố gắng về sớm“. Ngôn Tình Nữ Phụ

“ Có phải là anh đang làm gì mờ ám không, hay là anh đang ở chỗ người đẹp nào “

Bùi Mặc không nhịn được nữa liền bật cười lớn.

“ Sao có thể, anh đang có việc cùng A Trạch, đừng nghĩ nhiều mau ngủ đi”

Lâu sau không thấy Vận Nhi đáp lại sau đó liền tắt máy hẳn, Bùi Mặc nhìn màn hình khó hiểu, lẽ nào lại khiến người phụ nữ của hắn giận rồi, xem ra ngày mai sẽ bị cô ghẻ lạnh, bất giác hắn cười rồi lắc đầu.



Ở một góc nào đó khuất chỗ Bùi Mặc, Châu Khởi Đồng cùng một đội ngủ cảnh sát cũng đang ẩn nấu làm nhiệm vụ.

Sở cảnh sát đã nhận được thông tin giao dịch hàng cấm này từ hai ngày trước, lúc đó đã bắt đầu lên kế hoạch kỹ lưỡng, mỗi ngày phải có ít nhất ba bốn cuộc họp chỉ để bàn về vấn đề này, Châu Khởi Đồng đặt cược toàn bộ vào lần nhiệm vụ này, ông ta cùng Bạch Viêm đã mấy ngày không ăn không ngủ, hai người cũng đã bàn với nhau không ít kế hoạch, nhất quyết bắt gọn Bùi Mặc một lần.

Bạch Viêm cũng đã đánh cược bằng huy hiệu cảnh sát của mình vào nhiệm vụ lần này, Bùi Mặc chính là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của anh ta, anh ta rở thành cảnh sát cũng chỉ vì muốn bắt Bùi Mặc đền tội, sâu bên trong anh ta vẫn luôn tồn tại một bí mật, một nỗi hận thù với Bùi Mặc.

Là một bí mật đã chôn vùi hơn thập kỉ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK