Bùi Mặc trong cơn tức giận, từng hành động đối với Vận Nhi vô cùng bạo lực và thô lỗ, hắn đè lấy cô hôn điên cuồng còn cắn đến mức rỉ máu.
“ Phạt em, tôi phạt chết em “
Vận Nhi bị sự mất kiểm soát này làm cho phát khóc, hắn càng hôn sâu cô càng khóc lớn hơn, hai mắt đỏ như chứa máu, nước mắt chảy dài không ngớt, hai tay bấu chặt tấm lưng to lớn, cô không dám chống cự cũng không tránh né chỉ nằm im để hắn phạt.
Bùi Mặc bị nước mắt của cô làm cho tỉnh táo, hắn tuy vẫn rất tức giận nhưng lại nhận ra đã khiến cô gái nhỏ này hoảng sợ tột độ, nếu còn tiếp tục vô tình hắn sẽ khiến cô trở nên ghét hắn, hắn không muốn cô gái nhỏ của mình nhìn mình với ánh mắt căm ghét.
Bùi Mặc hít một hơi thật sâu, kéo cô ôm chặt, hai tay vuốt xuống tấm lưng nhỏ dỗ dành: “ Xin lỗi, Vận Nhi, đừng khóc nữa “.
Tuy là dỗ dành nhưng ánh mắt hắn vẫn đang bốc cháy, ngọn lửa tức giận quá đỗi đáng sợ, Vận Nhi từ từ ôm lấy hắn cô lau sạch nước mắt mình, cô không trách hắn vì nghĩ đây là lỗi của mình, là cô một lần nữa cãi lời hắn nhận đồ từ người đàn ông khác.
Bùi Mặc hạ giọng xuống vài tông nhìn thẳng vào mắt cô: “ Em có ghét tôi không “.
“ Không ạ “, Vận Nhi lắc lắc đầu, hai tay cô đang vòng sau cổ người đàn ông, lúc nãy bị hắn ngang nhiên đè lên khiến quấn áo cô trở nên xộc xệt, một bên cánh áo bị Bùi Mặc kéo xuống lộ rõ xương quai xanh còn lấp ló lộ ra bầu ngực trắng nõn.
Bùi Mặc nhẹ nhàng chỉnh lại cánh áo cho cô, còn dịu dàng vuốt lại những lọn tóc rồi bời, lau đi hài hàng nước mắt còn vươn lại, rồi quay người ra khỏi phòng.
Hắn trở về phòng ngủ của mình, ngồi trên ghế sofa ngửa người ra sau cảm nhận thân dưới có biến đổi liền thở gấp, đưa tay xuống tự mình xử lí, trong đầu hiện ra hình ảnh phong trần của Vận Nhi những ngón tay hắn càng điên cuồng hơn, tiếng thở đã vang lớn khắp căn phòng u tối.
Lúc hắn quay đi không lâu sau Vận Nhi cũng tìm sang, bình thường hắn sẽ ở phòng sách nhiều hơn nhưng khi cô đến lại không thấy ai, liền trở người đi về phía phòng hắn, căn phòng bị che kín bởi tấm rèm nên trở nên tối tăm, đi đến càng gần càng nghe rõ hơn tiếng hỗn hễn của người đàn ông, đưa mắt nhìn vào lại thấy cảnh tượng vừa thoải mái vừa khổ sở của người đàn ông, Vận Nhi im lặng đi đến mỗi lần hắn tức giận chuyện gì liên quan tới cô là liền làm hành động này, Vận Nhi hơi nhéo mắt, đau lòng nhìn Bùi Mặc, có vẻ người đàn ông đang vô cùng khóc chịu, Vận Nhi không nhịn được nữa liền lên tiếng
“Mặc, em giúp anh nhé “.
Bùi Mặc đang cao trào nghe thấy cô liền mở to mắt nhìn trần nhà vài giây rồi nhìn cô, ánh mắt hắn lạnh ngắt chỉnh lại khóa quần, cất giọng: “ Không cần em, trễ rồi về phòng đi “, nói xong hắn đứng bật dậy đi thẳng vào nhà tắm, đóng cửa một cái mạnh. Vận Nhi hai mắt đổ hoe, lần trước hắn cũng đã một lần gợi ý muốn cô giúp nhưng vì quá sợ hãi nên cô bỏ chạy mất, bây giờ đến khi cô chủ động thì hắn đã không cần nữa.
Mười phút
Hai mươi phút
Bốn mươi phút
Vận Nhi vẫn bất động ngồi đưa mắt nhìn đến cánh cửa nhà tắm, cô mím chặt môi mình.
Đến khi Bùi Mặc trở ra thấy cô vẫn còn ở đó hắn cất giọng lạnh: “ Còn ngồi đây làm gì? “
Hắn đứng bên cánh cửa sổ, lau mái tóc mình thì từ phía sau Vận Nhi ôm chặt hắn, liền khóc: “ Mặc, em xin lỗi nhé, đừng tức giận với em “.
Bùi Mặc lại không đáp, hắn cứ như vậy lau khô tóc mình, cô cứ như vậy mà ôm chặt hắn, năm phút sau hắn quay người lấy tay cô ra khỏi vứt cái khăn lên ghế rồi đi về phía giường, bình thản nhìn cô: “ Về phòng ngủ đi, mai còn đi học, em đừng để tôi phải nói nhiều “
“ Vâng ạ “, Vận Nhi vừa khóc vừa quay đi, những bước chân run rẩy chầm chầm đi khỏi.
Bùi Mặc như không có chuyện gì nằm ngửa ra nhìn chằm trần nhà, ánh mắt hắn rõ là đau lòng nhưng lại cố tình lạnh nhạt khiến cô tự trách bản thân, khiến cô cảm thấy có lỗi với mình, hắn muốn cô tự nguyện tìm đến hắn, biết rõ Vận Nhi không chịu được khi mình tỏ ra lạnh lùng với cô, nên mỗi khi khó chịu hắn liền dùng cách này hạnh hạ cô gái nhỏ của mình.
Vận nhi trở về phòng co mình ngồi trên giường mà khóc, khó đến khi trời gần sáng mới vô thức ngủ đi, đến khi trời sáng hắn thì hai mắt đã sưng húp lên còn đỏ. Khi Bùi Mặc tìm qua thì thấy cô gái nhỏ của hắn ngồi ngủ mà đau nhói, hắn đi đến hôn lên trán, ánh mắt nhìn cô vừa đau vừa thỏa mãn. Hắn chính là muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô nhưng khi thấy rồi lại có chút không nỡ nhưng cô gái nhỏ này hết lần này đến lần khác khiến hắn nổi điên.
Bùi Mặc ghé sát vào tai cô: “ Vận Nhi, dậy đi học “.
Vận Nhi dù đang ngủ say nhưng khi nghe thấy giọng hắn liền mở mắt ngay, thấy Bùi Mặc vẫn sang gọi mình dậy cô liền có ý cười, trong lòng bây giờ không rõ là cảm xúc gì.
Hai người cứ như mọi ngày.
Vì hôm qua đột ngột nghỉ học nên hôm nay vừa bước vào lớp Vận Nhi đã bị Uyển Như chặn hỏi, rồi lại kể luyên thuyên chuyện hôm qua ở lớp như thế này như thế kia, Vận Nhi đang chăm chú nghe thì ánh mắt liền chĩa về phía Châu Tuấn đang đi đến, cậu ta im lặng ngồi vào chỗ của mình lén nhìn Vận Nhi một cái rồi mở miệng: “ Vận Nhi, móc khóa hôm qua vỡ rồi hay để tôi mua tặng cậu một cái khác được không “.
Vận Nhi xoay người chớp chớp mắt nhớ đến chuyện hôm qua, cô ‘ à ‘ lên một tiếng rồi hững hờ trả lời: “ Không cần đâu, tôi không nhận đâu “.
Đến cả Uyển Như còn thấy tính sát thương nặng nề trong lời nói này của cô huống chi là Châu Tuấn, cô gái này sao lại vô tâm quá.
Châu Tuấn bất giác thở dài một tiếng ồi cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Danh Sách Chương: