• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đêm nhanh chóng kéo đến, gió lạnh cũng ngày một thổi lớn, Vận Nhi cũng không biết mình đã chạy được bao xa rồi, bây giờ cô mới dám quay đầu nhìn lại. Vận Nhi khom người nắm lấy hai đầu gối thở hỗn hễn, cơ thể lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, nhìn xuống hai bàn chân mình đang rỉ máu lúc cô nhảy khỏi cửa sổ đã vô tình bị thương nhưng lúc đó không có tâm trí đâu mà đứng lại xem vết thương nữa, chỉ nghĩ có thể chạy khỏi Châu gia thật nhanh, thật may lúc đó ông trời thương cô không hiểu vì sao lúc đó bọn vệ sĩ rủ nhau đi hết cô mới có cơ hội trốn khỏi, nếu không cũng không biết phải bị giữ lại ở Châu gia đến bao giờ.

Vận Nhi thở dài một hơi, cô đưa mắt nhìn xung quanh, con phố này lạ quá chưa từng thấy qua bao giờ cũng chưa từng đến đây, cô chỉ muốn tìm về lại biệt thự của Bùi Mặc nhưng không ngờ lại đi lạc đến nơi này, cả ngày dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể nhớ được con đường về đó, cứ chạy hết nơi này đến noi khác bây giờ còn chạy sang một nơi lạ hoắc, Vận Nhi bắt đầu thấy sợ, nơi cô đang đứng cũng chỉ có vài cây cột đèn, ánh sáng chỗ có chỗ không, hai bên đường cây cối xum xuê, nhà cũng chỉ có vài ba căn xập xệ, phong cảnh nơi này u ám đáng sợ vô cùng.

Cô bất giác co ro người bước đi, con đường phía trước hoàn toàn u tối, chỉ thấy xa xăm có một ánh đèn màu vàng hắc lại, Vận Nhi liền có chút vui mừng can đảm mà đi đến nhưng từ chỗ cô đi bộ đến đó cũng khá xa, đôi chân nhỏ này cũng đã rã rời sắp mất cảm giác luôn rồi, Vận Nhi bước những bước chân nặng nề cứ đi cứ đi.

Ánh đèn vàng đã ở ngay trước mắt, đến thêm một đoạn cô bỗng thấy một chiếc xe tải thật to, mấy tên đàn ông đang đưa từng cô gái lên xe, có người đã lớn cũng có những cô gái trạc tuổi cô, còn có người nhỏ hơn, bọn họ bị mấy tên đàn ông bế hết lên xe trong tình trạng ngất xỉu, Vận Nhi đã thấy sợ hãi nhiều hơn, nếu cô còn bước tới e là cũng sẽ bị bọn họ mang lên chiếc xe kia, cũng không biết chiếc xe đó đi đâu nhưng có thể chắc chắn bọn họ là đang bắt cóc người, mà chỉ bắt cóc toàn những cô gái trẻ tuổi, Vận Nhi run rẩy không dám lên tiếng cô lùi về sau nép mình vào thân cây gần đó, lưng bất ngờ chạm chúng thứ gì cưng cứng, Vận Nhi lâp tức quay đầu liền đạp trán vào cơ ngực to lớn của một tên đàn ông, hắn nhìn cô cười nguy hiểm, giọng biến thái vô cùng.

“ Người đẹp, bé muốn đi đâu hả “, dứt câu hắn đưa tay lên trước mặt cô, Vận Nhi có cảm giác khó thở, hai mắt nhòe đi sau đó không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình nữa.

...

Trong chiếc xe tối đen như mực, Vận Nhi đau đớn từ từ mở mắt, cảm thấy đầu óc như đang trên mây, cứ chập chờn, mông lung. Vừa muốn cử động liền phát hiện ra hai tay hai chân đang bị trói chặt, ngay cả miệng cũng bị dán một miếng băng keo lớn, đưa mắt nhìn xung quanh những cô gái khác cũng trong tình trạng y như cô những bọn họ vẫn chưa tỉnh lại, lúc này cô biết bản thân cũng đã bị mấy tên đàn ông kia bắt cóc mất rồi,...Vận Nhi run rẩy không còn kiểm soát được cảm xúc, cô đang rất sợ hãi, cố gắng cựa mình thoát khỏi dây trói nhưng hoàn toàn không thể, hai mắt kia cũng bắt đầu rơi lệ, cô dùng cơ thể mình đậ mạnh vào thân xe phía sau lưng nhưng có đập thế nào mọi thứ vẫn không thay đổi gì ngược lại một bên bả vai cô đau nhói.

Bây giờ còn thấy vô cùng khát nước, cổ họng khô khốc như sa mạc, còn cảm nhận được có thứ gì đó đắng đắng trong họng, khó chịu không thể tả.

Đơn giản chỉ muốn tìm về với Bùi Mặc vậy mà bây giờ lại trở thành càng rời xa khỏi hắn hơn, nếu lần này cô bị bắt cóc đến một thành phố khác hay một đất nước khác thì cả đời cũng sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy hắn nữa, Vận Nhi nức nở từng cơn, tín ngưỡng duy nhất cô có thể bám vào chỉ có Bùi Mặc, nếu bây giờ hắn có thể nghe thấy cô, có thể nhìn thấy cô thì thật tôt.

Mặc...em rất sợ, cứu em với.

Hai hàng nước mắt lăn dài chớp mắt đã thấm ướt một phần áo, trước đây trong sự che chở của Bùi Mặc cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị người ta bắt cóc đi từ tay hắn, lúc trước lúc cô bị Châu Tuấn đưa đi hắn cũng có thể nhanh chóng tìm đến đưa cô về còn bây giờ làm sao hắn tìm thấy cô nữa mà liệu rằng...hắn có muốn tìm cô nữa không, cô đâu thể quên chuyện chính hắn là ngườ đuổi cô đi, dù bây giờ cô có chết thì hắn cũng không quan tâm đến nữa đúng không.

Trái tim Vận Nhi như bị siết chặt vừa sợ hãi vừa đau lòng, cô không còn hy vọng nào khác sao, cô chỉ có mỗi Bùi Mặc nhưng hắn....

Lúc này cũng chỉ biết khóc với khóc, nhìn những cô gái nằm xung quanh đó ít ra bọn họ còn có người thân lo lắng, đi tìm còn cô thì không có ai cả, cô chỉ có một mình, sống hay chết cũng chỉ có một mình, bọn họ bị bắt đi còn có hy vọng được người thân cứu về, còn cô...ai sẽ cứu cô đây.

...

Bùi Mặc lại phì phèo điếu thuốc lá trong miệng, đứng bên cạnh là A Trạch, vẻ mặt cậu ta vô cùng căng thẳng

“ Lão đại, vẫn chưa có tung tích của Vận Nhi“

Bùi Mặc hít lấy một hơi nhã ra một đám khói mù mịt, rồi đưa mắt nhìn cậu ta, sát khí như thể nuốt chửng lấy cơ thể A Trạch, cậu ta nuốt mạnh một ngụm nước bọt rồi cúi đầu.

“ Tôi đã nói nếu không tìm ra thì đừng để tôi thấy mặt cậu “

“ Tôi còn có chuyện khác cần báo ạ “

“Chuyện gì? “, Bùi Mặc vứt mạnh điếu thuốc xuống sàn, đưa chân nghiền nát nó rồi ngước đầu nhìn A Trạch.

“ Là Phạm chủ muốn mời anh đến tham gia tiệc sinh nhật của anh ta, lần trước chũng ta đến Đô Thành, anh ta đã chú ý đến,... lão đại chúng ta có đi không “

Bùi Mặc đứng bật dậy đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mù kia một lát rồi đáp lại

“ Điều thêm người tìm Vận Nhi, cậu cùng tôi đến Đô Thành một chuyến “.

“ Vâng, lão đại “

Đêm đó Bùi Mặc lại một đêm nữa không ngủ, hắn ôm chặt hình của Vận Nhi trong lòng ngồi trên sofa cứ liên tục gọi tên cô.

Hắn cũng đang rất nhớ cô, nhớ như thể muốn phát điên lên, sự nhớ nhung còn đi đôi với dục vọng hắn vì quá nhớ cô gái nhỏ của mình một lần nữa lại tìm phụ nữ về nhà để phát tiết từ lúc cô đi đây đã là người phụ nứ thứ tư xui xẻo rơi vào tay hắn, những cô gái trước đó bị hắn hành hạ đến mức nhập viện còn có người suýt nữa là chết đi.

Đêm nay, hắn điên cuồng trước người phụ nữ này, nằm trên thân cô nhưng miệng lại gọi tên Vận Nhi, mắt nhìn cô nhưng lại thành nhìn ra hình ảnh của Vận Nhi, tâm trí hắn đã bị Vận Nhi hoàn toàn chiếm lấy, không còn nhìn thấy ai khác ngoài cô nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK