Tập đoàn Tinh Châu
Mấy hôm nay vì Bùi Mặc lơ là công việc của Tinh Châu mà đã tạo ra không ít bàn tán và sự hoảng loạn, các cổ đông trở nên khó chịu, một vài người còn có ý định làm loạn, sau khi nghe A Trạch báo cáo toàn bộ mọi chuyện, Bùi Mặc ngay lập tức chấn chỉnh bản thân, ra lệnh mở ngay một cuộc họp để đều chỉnh lại mói thứ.
Trong phòng họp không khí vô cùng căng thẳng, Bùi Mặc phát ra mùi sát khí nồng nặc, đảo mắt qua bọn người một lần, hắn ngiêng đầu cất giọng lạnh: “ Giám đốc Phó, nghe nói thời gian qua ông làm loạn không ít “
Hắn cất lời khiến cả căn phòng chìm trong biển lạnh, bọn họ cảm giác được bản thân đang dần bị Bùi Mặc chìm chết trong cái lạnh này, người đàn ông được hắn nhắc đến là ‘ Phó Tri Triết ‘, là giám đốc phòng kinh doanh, là người đàn ông đươc người trong công ty gọi là ếch ngồi đáy giếng, vì ông ta rất xem thường người khác, tuy ngoài mặt kính cẩn nhưng bên trong cũng không ngừng đấu đá với Bùi Mặc, lúc nào cũng mơ tưởng đến chuyện thoát khỏi sự quản lý của Bùi Mặc, cũng là một tên ham hư vinh, một kẻ hai mặt.
“ Không có đâu Bùi tổng, anh đừng nghe bọn họ nói bậy, tôi thế nào anh là người hiểu rõ nhất mà, sao tôi có gan che mắt anh chứ “.
Bùi Mặc bình thản cười khẩy, hắn đương nhiên hiểu rõ tên đàn ông xảo quyệt, mưu mô này, có thể hắn còn hiểu hơn ông ta hơn cả cha mẹ ông ta, người ở Tinh Châu có gan qua mặt hắn cũng chỉ mỗi Phó Tri Triết, ngoài giải quyết chuyện kinh doanh hắn còn bỏ không ít công sưc giải quyết chuyện của ông ta.
“ Phó Tri Triết, tôi không phải người kiên nhẫn, nếu sợ chết thì đừng chọc vào tôi nữa “
Phó Tri Triết nuốt ực một ngụm nước bọt, trong đáy mắt kia là sự sợ hãi nhưng vẫn rất mạnh miệng: “ Bùi tổng, tôi nào dám chọc vào anh, tôi chỉ thấy thời gian qua anh bận bịu đến mức bỏ mặt công ty nên tôi mới đứng ra thay anh giải quyết thôi mà “.
“ Nói vậy là ông muốn ngồi lên cái ghế của tôi “, Bùi Mặc không giận, ngẩng đầu nhìn Phó Tri Triết, nụ cươi nơi khóe môi còn mang theo vài phần băng tuyết lạnh lẽo.
Đúng, chính là ý đó
Phó Tri Triết nhìn Bùi Mặc, ánh mắt ông ta rõ là đang khẳng định câu nói của Bùi Mặc thật sự là điều ông ta muốn nói nhưng vẫn giả trân ra vẻ ngờ nghệch không hay biết gì: “Bùi tổng, anh đừng nói như vậy, tôi có mười cái mạng cũng không dám nghĩ đến đâu “, cuối câu còn cố ý kéo dài.
Bùi Mặc bây giờ đã không bình thản được nữa, hắn trừng mắt nhìn ông ta thật lâu rồi ra hiệu cho A Trạch đang đứng ngay bên cạnh, cậu ta nhanh nhẹn lấy ra một tập tài liệu ném ra trước mặt Phó Tri Triết, ông ta nhìn qua tập tài liệu liền giật mình rồi nhìn lên ánh mắt chứa lửa của Bùi Mặc, bây giờ sự sợ hãi đã không giấu được nữa.
“ Trang sức Phong Hoa, tôi từ bao giờ ký hợp đồng chuyển nhượng thiết kế cho bọn họ vậy“, Bùi Mặc nhìn ông ta cười như không cười.
Trang sức Phong Hoa cũng là một công ty về lĩnh vực trang sức nhưng lại là quy mô nhỏ so với Tinh Châu thì phải nói là còn thua rất xa rất xa.
Phó Tri Triết lập tức biến sắc, gương mặt đó đã không còn chút máu nào nữa, ông ta nhướng người về phía trước chu miệng nói
“Bùi tổng, chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi cũng là bị bọn họ dụ dỗ thôi, hơn nữa tôi cũng đã suy nghĩ kỹ lắm mới quyết định ký bản hợp đồng này “
“ Bây giờ ông còn có gan thay tôi giải quyết chuyện của Tinh Châu? “, Bùi Mặc nhướng cao mày, mắt hắn khẽ nheo lại trông vô cùng đáng sợ.
Không chỉ Phó Tri Triết bọn người còn lại cũng đang cùng ông ta run rẩy, cơn thịnh nộ của Bùi Mặc một khi đã kích hoạt thì không ai có thể tránh khỏi, bọn họ nhìn nhau lo sợ rồi lại nhìn Phó Tri Triết.
Lần này ông ta tiêu rồi.
Ai cũng biết Phó Tri Triết luôn nhòm ngó cái ghế chủ tịch tập đoàn của Bùi Mặc nhưng cũng biết rõ ông ta thật sự ngu ngốc thế nào, Tinh Châu do một tay Bùi Mặc gầy dựng, từng viên gạch viên sỏi nơi đây là được hắn đích thân xây nên làm sao nói cướp là cướp được, hơn nữa Bùi Mặc đáng sợ thế nào không phải không ai biết, ai ở đây đều cũng đã một lần hứng lấy sự phẫn nộ của hắn, biết rõ mùi vị nó thế nào rồi, còn đáng sợ hơn cả cái chết phải nói là sống không bằng chết.
Bùi Mặc có thể đi đến đâu là khiến người ta sợ hãi đến đó đương nhiên hắn không phải người tầm thường, trong mắt hắn Phó Tri Triết cũng chỉ là một hạt cát dám bám vào mắt hắn, hắn sẽ nghiền nát ngay lập tức.
“ Bùi tổng, là tôi hồ đồ, mong anh bỏ qua cho tôi lần này, hợp đồng này,...cũng chỉ mới ký thôi, bản thiết kế tôi vẫn chưa gửi qua đó,...anh, anh bỏ qua cho tôi “, Phó Tri Triết vừa nói vừa ngượng ngạo cười, ông ta không biết thái độ này càng khiến Bùi Mặc càng tức giận hơn.
“ Bỏ qua?,...tôi còn không biết mình trở nên rộng lượng như vậy từ bao giờ đó “, Bùi Mặc bật cười lớn, nụ cười của hắn như đang dần độc chết ông ta. Phó Tri Triết biết bản thân hết đường thoát rồi, bây giờ ngoài việc bất đắc dĩ cúi đầu thì không dám mạnh miệng được nữa.
Bùi Mặc đưa tay lên, A Trạch lập tức gật đầu ra ngoài, chưa tới một phút đã trở vào theo sau là một người đàn ông trung niên, lịch lãm, thần thái vượt xa những tên đàn ông còn lại, Phó Tri Triết nhìn người đàn ông rồi nhìn lại Bùi Mặc khó hiểu.
“ Đây sẽ là giám đốc mới của phòng kinh doanh, Trương Thần “, Bùi Mặc cất giọng lạnh, không nói nhiều nhưng tiếng nói rất có uy quyền.
Phó Tri Triết sửng người, miệng ậm ừ muốn nói nhưng lời chẳng thể nào thốt ra được, vài giây sau liền đứng dậy đi lên chỗ Bùi Mặc, quỳ rạp dưới chân hắn, diễn trò: “ Bùi tổng, tôi không phải cố tình, anh...anh như vậy cũng hơi mạnh tay rồi,...tôi bao năm qua đã cống hiến cho công ty thế nào bây giờ anh nói đổi là đổi, làm sao được “
“ Sao lại không được, ông là chủ hay tôi là chủ,...A Trạch “
“ Phó Tri Triết mời ông đứng dậy, từ bây giờ ông không còn liên quan đến Tinh châu “
Bùi Mặc đứng phốc lạnh lùng rời đi, để lại cho A Trạch cùng hai tên đàn em khác đi đến lôi mạnh Phó Tri Triết ra ngoài, bọn người còn lại chỉ biết sửng người ngồi im.
Đây chính là cái kết khi chọc phải Bùi Mặc...
Danh Sách Chương: