• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Mặc tay vẫn ôm chặt Vận Nhi nhìn hắn cười lạnh, A Trạch từ đâu chạy đến nói nhỏ vào tai Bùi Mặc,vài giây sau ánh mắt hắn liền thay đối nhưỡng cao mày nhìn tên đàn ông kia, gằng giọng: “ Ồ, là thiếu gia của Nam thị“

“ Thằng chó mày xong đời rồi mau gọi quản lí tới đây cho tao “.

Ngay sau đó quản lí cũng chạy đến, tên quản lí này lại cúi đầu sợ hãi lo cho hắn, sau một hồi nói chuyện mới biết quán bar này thuộc quyền sở hữu Nam thị, tên đàn ông này là con trai thứ ba của Nam thị_ Nam Tư Lập.

Ngay sau đó người phụ trách của Nam thị cũng chạy đến nhìn thấy Bùi Mặc người đàn ông không còn một giọt máu lơ đi Nam Tư Lập mà đi đến cúi đầu trước Bùi Mặc

“ Bùi tổng, có phải thiếu gia chúng tôi đã gây chuyện gì không ạ “

“ Hắn đụng vào bé con của tôi, nói đi Nam thị các người muốn tôi giải quyết hắn thế nào “, Bùi Mặc nhìn xuống Vận Nhi cô đàng dán chặt đầu mình vào ngực hắn, gương mặt không còn sợ hãi nữa.

“ Tôi,…tôi xin thay mặt thiếu gia tạ lỗi với anh ạ “

“ Này ông điên hả, đi cầu xin hắn làm gì “.

“ Thiếu gia người này không thể chọc vào, ông chủ sẽ trách phạt cậu đó “

Người phụ trách hoảng sợ, hắn run lẩy bẩy, càng muốn làm Bùi Mặc hạ nhiệt thì Nam Tư Lập càng mạnh miệng khiến mọi chuyện phức tạp hơn.

“ Mặc, em muốn về nhà “, Vận Nhi ngẩng đầu làm nũng với Bùi Mặc, tay kéo lặng lẽ chỉnh cổ áo hắn.

“ Được, chúng ta về nhà “, Bùi Mặc quay người ôm lấy cô rời đi, hắn ra hiệu cho một tên đàn em đưa Uyển Như trở về, đưa mắt nhìn sang phía A Trạch, cậu ta liền cúi đầu nhận lệnh.

Trước khi rời đi còn đối diện Nam Tư Lập, cười lạnh: “ Nam thiếu, đôi tay này của cậu, xem ra không dùng được nữa rồi “, Bùi Mặc dứt câu là lúc A Trạch nhặt lấy miếng thủy tinh phóng nhanh đến đâm mạnh vào tay Nam Tư Lập máu bắn ra tung tóe, A Trạch cứ đâm đâm cho đến khi hai bàn tay hắn dường như sắp rời khỏi cánh tay mình cậu ta mới dừng lại.

...

“Vận Nhi, em lại dám đến mấy chỗ đó, nói đi muốn anh phạt êm thế nào” Bùi Mặc đưa tay nhấn nút tắt đèn, Hành động của tay hắn vẫn không dừng lại, mà càng lúc càng quá đáng hơn, hắn vén váy cô lên, cách một lớp quần lót mỏng manh mà vuốt ve u cốc của cô.

“Em sai rồi, Mặc…” Vận Nhi muốn kháng nghị, nhưng lại bị hắn ép buộc quay đầu qua, cùng hắn môi lưỡi quấn quít dây dưa với nhau, khiến cô không thở nổi.

“ưm....Mặc…”

Không dễ dàng gì mà kết thúc nụ hôn sâu đó, cô gần như nằm xụi lờ trong lòng hắn, nụ hôn của Bùi Mặc luôn bá đạo như vậy, sự chống cự của cô chỉ khiến hắn càng thêm mạnh mẽ mà thôi.

Hắn khẽ gặm nhắm vành tai non mềm của cô, ngón tay cũng không hề rãnh rỗi mà thâm nhập vào quần lót của cô, Vận Nhi chỉ kịp hoảng sợ mà hít sâu một cái liền nghe Bùi Mặc nói: “Là ai lúc sáng nói tối về sẽ bù cho anh hả.”

“Em có nói sao?…” Cô uất ức nói, hắn rõ ràng biết cô không thể chống lại sự trêu chọc của hắn, thế mà hắn cứ một lần lại một lần đến khiêu khích thân thể cô, rồi còn tỏ ra thích thú nữa chứ.

“ Giỏi lắm, em dám chối”

Những cái vuốt ve đầy ám chỉ của hắn khiến hai chân cô như muốn nhũn.

Bùi Mặc đỡ cô, cúi đầu ngâm lấy vành tai của cô cắn một cái, hắn đã phát hiện từ lâu, đây là chỗ nhạy cảm của cô, chỉ cần khẽ liếm nhẹ lên nó, thì cô sẽ co rút lại trước mặt hắn đem cho hắn cảm giác tuyệt nhất.

“Đừng trêu em” Cô không chịu nổi phải đi đầu hàng, hắn bắt lấy cô hôn một hồi mới chịu dắt cô đi ra ngoài. Vận Nhi không còn chút sức lực nào để mà chống đối hắn nữa, cô theo bản năng nâng eo thon lên, chủ động tìm kiếm đầu ngón tay của Bùi Mặc, cách một lớp quần lót mà yêu thương đã không đủ để thỏa mãn cô nữa rồi, cô muốn nhiều hơn, trực tiếp hơn nữa… cảm nhận bàn tay của Bùi Mặc phủ lên đùi cô, dùng ngón tay móc mép quần lót ra, cô rất phối hợp mà nâng mông lên, để hắn có thể kéo quần lót xuống dễ dàng hơn, u cốc ẩm ướt vừa tiếp xúc với không khí liền khát vọng nhiều hơn, cơ thể này đã không còn chịu nghe lời chủ nhân của nó nữa, mà chỉ thuần phục với Bùi Mặc thôi, đối với mỗi động tác của hắn đều để lộ ra những phản ứng khiến hắn yêu thích.

Bùi Mặc thông qua cặp mắt hạnh long lanh của cô thấy được dáng vẻ tràn ngập dục vọng của mình, hắn ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn sâu, “Bé con, ngoan nào, anh sẽ nhẹ nhàng được không”, hắn lại lần nữa hứa với cô, muốn nhận được mọi sự tin tưởng từ cô.

Vận Nhi nhìn hắn với vẻ không hiểu, ánh mắt của hắn như là đang nhẫn nhịn gì đó, cô xem không hiểu, nhưng cô biết hắn sẽ khiến cô e sợ, khiến cô điên cuồng.

“Mặc…” Giọng nói của cô run run, không chỉ vì sợ mà còn vì mong đợi nữa. Cánh hoa non mềm bị vật thể vừa ẩm ướt vừa nóng hổi bao bọc lấy, sự tiếp xúc quá mức trần truồng và trực tiếp khiến đầu óc cô trống rỗng, “ưm, Mặc à…” Cô kêu lên, định đưa tay đẩy đầu hắn ra.

“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích” Bùi Mặc vì để đạt được mục đích mà uy hiếp cô, khiến cô không dám chống đối nữa, hắn lại lần nữa vùi đầu vào u cốc, dùng đầu lưỡi trêu đùa cánh hoa của cô, thậm chí còn luồn sâu vào nhụy hoa nữa. Cô tưởng rằng cô sẽ mắc cỡ đến mất hết mọi cảm giác, nhưng tư thế nằm này khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng mỗi hành động của Bùi Mặc ở thân dưới của cô, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn cuốn lấy những cánh hoa, đưa sâu vào bên trong hang động khiến cô không nhịn được ngâm lên tiếng rên kiều mị.

“ A...Mặc, anh à….” Khi đã mở miệng thì không thể ngừng được nữa,từng tiếng ngâm mê người khiến hắn càng hưng phấn hơn, càng dùng sức mà yêu thương cô hơn.

Tạm thời rời đôi môi khỏi nơi đó, Bùi Mặc đem hai ngón tay từ từ xâm nhập vào hang động của cô, tuy hai người đã làm qua vài lần, nhưng cô vẫn chặt chẽ. Cảm giác ẩm ướt ấm áp nhắc nhở hắn những khoái cảm đạt được lúc trước. hơi thở Bùi Mặc trở nên thô ráp hơn, thân thể hắn đang khát vọng lần nữa trải nghiệm sự ấm áp trong tình dục, nhưng hắn vẫn áp chế dục vọng của bản thân, bởi vì hắn muốn đạt được mọi sự tin tưởng của cô trước khi chìm đắm vào bể tình dục.

Hắn chậm rãi di chuyển ngón tay, chờ đợi phản ứng chậm chạp của cô, của cô thật nhỏ, chỉ vửa nghĩ đến cảnh mình bị cô nuốt chửng hắn liền cảm thấy không thể nhịn được nữa.

“ Ưm…”

Nghe được tiếng ngâm mong muốn được nhiều hôn nữa của cô, hắn bắt đầu dao động ngón tay, đồng thời cũng cúi người ngậm lấy hạt trân châu ***** **** của cô.

“ Đủ rồi Mặc, hôm qua chúng ta mới....ưm…”

Cảm nhận được hắn tăng tốc độ ngón tay, Bùi Mặc vừa định mở miệng liền bị chiếc lưỡi linh hoạt của hắn làm cho đầu óc mơ hồ, sự khoái cảm đáng sợ cùng với chiếc lưỡi vừa thô ráp vừa dịu dàng ma sát nụ hoa non mềm, ngón tay vẫn đang tàn sát bên trong hang động, mô phỏng động tác của hắn khi ở bên trong cô.

“ Đừng … em không chịu nổi nữa, muốn nghỉ…”

Bùi Mặc bị kích thích bởi hành động không khống chế được của cô, hắn càng thêm mạnh mẽ mà hút lấy nụ hoa xinh đẹp, đem đến cho cô từng trận khoái cảm mãnh liệt.

Vận Nhi không thể nói được một câu hoàn chỉnh nào nữa, những thứ tiếng phát ra chỉ toàn tiếng nức nở và tiếng ngâm mà thôi, chân cô run run, nhủy hoa không ngừng co rút, bao bọc lấy ngón tay của Bùi Mặc.

” Mặc à…” khoái cảm kinh người như mực nước trào dâng, Bùi Mặc đúng thời cơ, dùng lưỡi ấn mạnh lên hạt trân châu của cô.

“ ưm….”

Bùi Mặc hét lớn,cả người run rẩy, cô cảm thấy mình như bị sóng biển cuốn trôi vậy.

Bùi Mặc cởi áo sơ mi ra, bọc lên người cô, Vận Nhi vẫn còn đang chìm đắm trong đợt cao trào vừa rồi, thật đáng sợ cô còn tưởng mình sẽ chết trong cao trào mất.

Vận Nhi nhìn chằm chằm cơ thể vì sự tấn công của hắn mà không ngừng run rẩy, đỉnh núi đỏ hồng trông cực kỳ quyến rũ, cúi đầu xuống, ngậm lấy nhũ hoa của cô không ngừng liếm láp, núi đôi của cô cực kỳ mềm mại, nhưng đầu nhũ hoa lại cứng rắn như viên chân trâu nhỏ.

“ Bé con” Thân dưới của hắn không ngừng ra vào, cô bị sự cuồng dã của hắn xâu xé, yêu kiều cầu xin hắn: “ Mặc à,...Mặc....”

Vận Nhi ngoan ngoãn nghe lời, thân thể không ngừng dao động theo nhịp điệu của hắn, hắn mạnh mẽ đến mức khiến cô chịu không nổi, cô muốn trốn tránh, nhưng mông lại bị hắn khóa chặt, thứ duy nhất có thể là chính là tiếp nhận sự điên cuồng anh một cách bị động, hưởng thụ cảm giác được hắn chiếm hữu, được hắn yêu thương.

Bùi Mặc mỉm cười gian tà, một tay mò mẫm đến cánh hoa ướt át của cô, dò tìm nụ hoa sưng đỏ của cô rồi bỗng nhiên dùng sức.

“ á, Mặc, anh đáng ghét” Vận Nhi kêu to, em gái nhỏ không ngừng co rút, bao bọc lấy thứ to lớn của hắn, khiến hắn hưng phấn thở dốc.

Động tác của Bùi Mặc càng lúc càng nhanh, cô gần như không thể theo kịp nhịp điệu của hắn, hắn nắm chặt mông cô, mỗi một lần đi vào đều sâu đến kinh người.

“ Ở chỗ đó...á...”, Vận Nhi mở to mắt, bị khoái cảm mãnh liệt dọa phải.

Ừm, đêm dài như vậy, sao có thể kết thúc dễ dàng như thế chứ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK