• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Tư Hàn đang lưỡng lự đứng trước một cửa hàng tiện lợi nhỏ gần bệnh viện. Đường đường là một đại tổng tài, ngoại hình đẹp trai, tài giỏi, trước giờ chưa từng ngán bất kì thử thách gì. Thế mà bây giờ hắn lại toát mồ hôi đứng trước quầy thu ngân, lời nói còn cứ ấp a ấp úng.

" Cô lấy…cho tôi vài bịch…"- Lãnh Tư Hàn lấy tay vẽ thành hình vuông, sau đó tiếp tục: " mà con gái hay dùng ấy."

Người nhân viên nhìn cái bộ dạng khó xử này của hắn mà có chút phì cười. Chắc là đi mua cho bạn gái đây mà.

" Thưa anh, bạn gái anh thường dùng loại gì ạ? Có cánh hay không cánh, ban đêm hay ban ngày ạ?"

" Ờm…tôi không biết."

Mấy thứ này, thú thật từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe qua, cũng chưa từng biết. Đối với hắn, lời hỏi của cô nhân viên như tiếng ngoài hành tinh, hắn nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Lãnh Tư Hàn gượng cười, đưa tay lên xoa xoa mái tóc.

" Cô cứ lấy mỗi loại một bịch cho tôi đi."

" Vâng."

Sau một lúc, Lãnh Tư Hàn xách một chiếc túi đen lớn đi ra từ cửa hàng, gương mặt cũng đã bớt đỏ. Hắn bước thật nhanh về bệnh viện với tâm trạng lo lắng. Nãy giờ hắn đi lâu quá, không biết Tiểu Bạch Thỏ ở trong phòng một mình có sao không nữa.

Về tới bệnh viện liền chạy nhanh vào trong phòng bệnh.

“Tôi về rồi. Tiểu Bạch Thỏ, em vẫn ổn chứ?”

" Chú mau đưa đồ cho tôi đi."- Bạch Vi ở bên trong phòng vệ sinh, mặt vẫn nhăn lại. Trời ơi cứu tinh của cô về rồi!

" Vậy tôi vào đó nha."

" Hả, từ từ đã."

Nhưng lời nói của cô không còn kịp nữa rồi. Lãnh Tư Hàn đã đi vào bên trong. Bạch Vi thấy vậy thì có chút xấu hổ, cụp người xuống che đi phần kín kia.

" Chú mau nhắm mắt lại đi, đưa đồ cho tôi!"

" À, ừ."

Gương mặt cô bây giờ đã ngại đến ửng đỏ mặt rồi. Bộ Lãnh Tư Hàn không biết ngại là gì à? Con gái người ta đang đi vệ sinh như thế cũng dám đẩy cửa xông vào là sao.

Lãnh Tư Hàn thì chỉ nghĩ đơn giản là giúp cô thôi. Nhìn cô yếu ớt, người đầy vết thương như vậy, hắn còn dám làm gì cô cơ chứ?

Sau khi xử lí xong xuôi, Bạch Vi mới vít vào mấy cái đồ xung quanh để cố gắng đứng dậy, đi từng bước nhỏ ra phía cửa. Lãnh Tư Hàn đứng chờ sẵn ở ngoài, thấy Tiểu Bạch Thỏ mở cửa ra thì liền vội vàng đỡ cô, bế một cách nhẹ nhà đặt cô lại giường.

" Cảm ơn chú."

Dù không muốn nói chuyện với Lãnh Tư Hàn một chút nào, nhưng hắn cũng đã giúp cô như vậy, dù rất ngại như Bạch Vi vẫn nhỏ giọng nói cảm ơn chứ.

Lãnh Tư Hàn thấy cuối cùng cô nhóc cũng đã chịu mở miệng nói chuyện với mình, thì vui lắm. Hắn liền nhanh chóng cúi xuống, ôm trọn cơ thể nhỏ bé của người con gái đang đầy vết băng bó kia vào lòng khiến cô không kịp phản ứng lại mà đơ ra.

" Chú làm cái trò gì nữa vậy?"

" Để yên, tôi muốn ôm em một chút."

Lãnh Tư Hàn dịu dàng, bình thản cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mảnh mai, nhỏ nhắn của cô, cam truất thật yên bình. Từ sáng đến giờ hắn có được yên tí nào đâu, vừa mở mắt ra liền chạy tới tập đoàn giải quyết tin đồn, tới chiều về thì đánh nhau với Nhất Trí Dương, mới lúc nãy còn muốn ngại chín mặt mà đi mua băng vệ sinh cho cô nữa kìa.

Bạch Vi thấy hắn có vẻ rất mệt mỏi, thì cũng im lặng không nói gì thêm nữa. Cô cũng không muốn cãi nhau thêm với cái ông chú này.

" Tiểu Bạch Thỏ, em bỏ qua cho tôi lần này, được không?"- Lãnh Tư Hàn thả lỏng người cô, gương mặt tinh xảo, đầu trưởng thành ghé sát vào gương mặt cô.

" Không muốn." - Bạch Vi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào gương mặt kia, dù gương mặt cô vẫn ửng đỏ, nhưng ánh mắt vô cùng kiên quyết.

Nhưng gương mặt kiên quyết kia bỗng dưng lập tức thay đổi khi nhìn thấy hai vết thương bên khóe miệng do Nhất Trí Dương của Lãnh Tư Hàn.

" Chú bị thương sao?"

" Hả? À, ừ."- Lãnh Tư Hàn có chút bất ngờ, vậy mà cô lại quên tâm đến vết thương nhỏ này của hắn.

" Sao lại bị thương? Rõ ràng lúc chiều không có gì mà?"

Bạch Vi ngẫm nghĩ một hồi, liền nhớ ra Nhất Trí Dương nãy có nói nói chuyện riêng với hắn. Lúc nãy cậu ấy ra về cũng có một vết thương y hệt.

" Chú đánh nhau sao?"

" Là tự ngã thôi."

Bạch Vi nhìn Lãnh Tư Hàn trả lời có chút miễn cưỡng, liền hiểu hắn đang nói dối. Nhưng cô cũng biết tính cách của Nhất Trí Dương rất nóng nảy, có lẽ cậu ấy đã bất hòa gì mà đánh chú ấy. Mà cũng không ngờ ông chú này của cô lại đi chấp một đứa nhóc như cậu ta đâu.

" Đau không?"- Bạch Vi lo lắng, bất giác đưa tay lên chạm vào vết thương của Lãnh Tư Hàn, khiến hắn hơi cau màu lại vì rát.

" Em đây là đang lo cho tôi sao?"

Nhưng hắn cũng chẳng vừa, nhân cơ hội nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bạch Thỏ, miệng còn cười nham hiểm. Có khi đây là cơ hội tốt để hắn làm lành với cô nhóc ấy chứ.

" Lo cái đầu nhà chú á. Tui buồn ngủ rồi, đi ngủ đây. Mặc kệ chú."

Bạch Vi ngại ngùng lấy ngón tay ấn luôn vào cái vế thương của hắn, khiến hắn đau điếng mà bị đẩy ra. Sau đó liền nhanh chóng chuyển thế nằm xuống quay mặt vào trong mà ngủ.

" Đúng là bất lực với em mà."

Lãnh Tư Hàn bị cô từ chối thẳng thừng thì cũng đành thở dài. Hết cách với cô nhóc này luôn mà. Nhưng ít ra hắn cũng hiểu rằng, cô vẫn còn rất quan tâm tới ông chú này, thế là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK