• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ ngày hôm đó, Bạch Vi và cậu nhóc kia luôn ở kề bên nhau. Giữa một tòa nhà hoang nơi ẩn náu của bọn buôn trẻ em như vậy, bọn họ có thể tin vào người lớn hay sao?

Bạch Vi và cậu nhóc kia thường đi bán đồ cùng một địa điểm với nhau, nhưng chỉ cách khoảng hai ba nhà, dưới sự dám sát của bọn người kia. Bọn chúng không cho cậu nhóc và Bạch Vi bất kì một cơ hội nào để cầu cứu người ngoài cả.

Tối đến sẽ là khoảng thời gian tính tổng tiền mà những đứa trẻ do chúng bắt về kiếm được, ai có thể bán được nhiều đồ hơn sẽ được hưởng những điều kiện khác nhau. Đứa nào cao nhất thì cũng chỉ được nột bát cơm trắng nhỏ, một miếng thịt nhỏ và một chiếc chăn mỏng để nằm trên nền đất. Những đứa còn một là cơm không, hai là nhịn đói. Ai dám khiến chúng không vừa ý, sẽ liền bị đưa ra làm bia trút giận.

Có thể nói cuộc sống ở nơi đó đối với những đứa trẻ chẳng khác nào địa ngục, và chẳng có ai muốn ở trong địa ngục cả.

Những đứa trẻ có bản tính tham lam thì bộc lộ ngay từ đầu, chúng sẵn sàng lấy cắp đồ của nhau, tiền của người kia kiếm được để được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Có lúc Bạch Vi và cậu nhóc kia cố gắng thương lượng và phối hợp với những đứa trẻ kia truyền tín hiệu cầu cứu ra ngoài, nhưng không may bị bọn chúng phát hiện.

Thế là cả đám bị ăn một trận đánh đau đến chết đi sống lại. Từ đó cũng chẳng ai dám phản kháng nữa.

Bạch Vi và người anh trai nhỏ kia chỉ có thể nương nhau mà sống. Có lúc người này được nắm cơm thì sẽ chia cho người kia ăn cùng, Bạch Vi mà bị đánh thì cậu nhóc kia sẽ ra tay giúp đỡ.

Có lần cậu bị bọn nhóc trong đó cướp đồ ăn, đến khi đi giành lại thì bọn chúng đánh hội đồng. Một tên nhóc trong số đó đã cầm một cây thước gỗ dài định đánh vào người cậu nhóc. Nhưng không, vào lúc phát đánh đó rơi xuống người cậu, Bạch Vi đã liều mình lao tới đỡ lấy nó, tới bầm tím cả lưng. Đồng thời bọn nhóc kia cũng hoảng sợ, tưởng mình giết người nên cũng chạy mất.Cậu nhóc từ đó đã thề với lòng, sẽ không để bất cứ ai động tới cô gái nhỏ này nữa.

Một thời gian sau thì thật may mắn là cha mẹ của cậu bé kia đã tìm được đến chỗ này. Vì bọn chúng là một nhóm giang hồ rất có tiếng nên bọn họ chỉ có thể dùng tiền mua lại con của mình, không thể đưa Bạch Vi theo, cậu nhóc mia cũng không muốn bỏ lại cô nhóc đã gắn bó với mình suốt mấy tháng trời nhưng với điều kiện hiện tại của cậu, có thể làm gì được bọn họ đây?

Trước khi đi, cậu nhóc kia đã lén hẹn Bạch Vi ra một góc vắng, đưa cho cô chiếc vòng tay bạc đã cũ của mình, để lại một lời hứa.

" Vi Vi, cầm lấy chiếc vòng tay này, sẽ có ngày anh quay lại cứu em, anh sẽ dựa vào nó để tìm em, được không?"

" Được…"

Nhưng suốt 1 năm sau đó, cô đã không còn thấy người anh trai đó trở lại nữa. Có lẽ anh ấy đã quên cô rồi chăng?



Thẩm Tu Kiệt chăn chú nhìn chiếc vòng trên tay cô

" Em có còn nhớ người anh trai đó không?"

" Lâu quá, em cũng quên mất rồi."

" Vậy à."

Thẩm Tu Kiệt nghe vậy thì có chút hạ giọng xuống, thật ra là thở dài thì đúng hơn. Nhưng từ lúc đó tới giờ cũng đã hơn 10 năm rồi, cũng nên điều tra lại cô gái đáng yêu này chút rồi mới kết luận. Ban nãy tiếp cận cô trên sảnh cũng là vì vô tình nhìn thấy chiếc vòng bạc kia sau lớp găng tay màu trong của cô, một phần cũng là vì nhìn cô gái nhỏ này rất dễ thương, trông rất giống với cô nhóc khi đó.

" Hắt xì!"

Tiếng hắt hơi của Bạch Vi đã phá tan bầu không khí im lặng. Cô lấy tay xoa xoa lên hai cánh tay. Hình như trời buổi tối hơi lạnh thì phải.

Thẩm Tu Kiệt nhìn cô gái nhỏ đang co người lên vì cơn lạnh, liền ga lăng cởi chiếc áo khoác vest đang mặc trên người ra khoác lên cho cô.

" Cho em mượn khoác cho đỡ lạnh đấy."

" Em…em không sao đâu ạ. Anh cứ mặc vào đi ạ. Hắt xì!"

Dù cản thấy tiết trời cũng có chút lạnh thật nhưng cô cũng không thể thất lễ lấy áo người khác mặc lên như vậy. Huống chi Thẩm Tu Kiệt và cô cũng chỉ là mới quen biết nhau?

" Lạnh tới như vậy còn nói không sao? Hay là em đang ngại anh đấy à?

" Em không có ngại. Chỉ là em cảm thấy làm như vậy không phải phép…"

" En không cần cảm thấy như vậy đâu. Ít nhất thì cũng phải cho anh cơ hội thể hiện sự ga lăng chứ, đúng không? Nên là em cứ cầm lấy đi, mấy hôm nữa gặp rồi trả lại anh cũng được."

“, Nhưng mà…”- Bạch Vi vẫn cảm thấy e ngại.

" Đây là số của anh, em mang điện thoại không, anh lưu luôn cho?"

Tay Bạch Vi vẫn đang cầm điện thoại, Thẩm Tu Kiệt cũng đã nhìn thấy. Chẳng lẽ nói là không thì kì quá, dù sao anh ấy cũng không phải có ý đồ xấu.

" Đây ạ."

Giọng nói của Bạch Vi rất nhỏ, cô đưa điện thoại của mình cho Thẩm Tu Kiệt lưu số anh lại.

" Được rồi. Nao rảnh anh mời em đi ăn một bữa, coi như mừng tiệc làm quen nhé.",

“…”

Thẩm Tu Kiệt nói xong thì đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ chỉ cao tới vai mình, trên người cô còn khoác chiếc áo vest của anh. Thật sự cái chiều cao và gương mặt này thật sự rất giống với Vi Vi mà anh quen lúc trước, thật sự đều rất giống.

Đúng lúc này, Lãnh Tư Hàn cũng đứng ở phía xa và nhìn thấy cảnh này. Tự nhiên hắn cảm thấy hình như mình đang bị ăn giấm chua một nồi rồi, liền tức tối đi tới chỗ cô.

" Nè, cậu đang làm cái gì thế?"

Hắn liền trừng mắt lên với Thẩm Tu Kiệt, tay nhanh chóng phát ra một tia lửa điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK