• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Vậy, em tới đây chỉ để tìm anh ấy thôi sao?"

Lãnh Tư Kỳ vừa mới vui vì được gặp lại người con gái mình luôn mong nhớ, nhưng lại thoáng buồn vì người cô nhớ tới chỉ có anh trai.

" À, không. Em tới để đại diện cho nhà họ Thẩm, giúp nhà họ Lãnh giải quyết khủng hoảng này."

" Em là người đại diện cho nhà họ Thẩm sao? Vậy…không lẽ em chính là đối tượng kết hôn…"

" Đúng vậy."

Lời nói của Lãnh Tư Kỳ còn chưa được cất ra hết, liền bị Thẩm Nhiên Diễm đoán được mà trả lười luôn. Trở thành đối tượng kết hôn với Lãnh Tư Hàn cũng là lí do mà cô cùng ba cố gắng dẫn dắt tập đoàn của nhà họ Thẩm đi lên như bây giờ, tất cả những gì Thẩm Nhiên Diễm là suốt 10 năm nay cô luôn cố gắng như thế, chỉ vì mong một ngày có thể đường đường chính chính mà sánh vai vơi Lãnh Tư Hàn mà không có một trở ngại nào.

Lãnh Tư Kỳ nghe đến đây thì tim anh bất giác nhói lên. Thì ra suốt 10 năm nay cô cắt đứt liên lạc với anh, cô chôn cả thanh xuân của mình ở nơi xứ lạ, chính là vì muốn đường đường chính chính ở bên anh trai. Vậy còn anh thì phải làm sao đây? Tình cảm này của anh, sẽ ra sao cơ chứ?

Lãnh Tư Kỳ dù là con trai thứ của nhà họ Lãnh, nhưng anh luôn có cảm giác anh chưa bao giờ được cha mình công nhận. Từ khi nhận mặt cha, anh vẫn luôn có cảm giác mình là một thứ đồ thừa trong mắt ông ấy. Bởi vì, anh chỉ là một sai lầm trong một đêm duy nhất của ông với một người phụ nữ xa lạ mà ông ta thậm chí còn không nhớ rõ mẹ anh là ai. Lãnh Tư Kỳ cảm thấy anh được đối xử như con trai nhà họ Lãnh tới bây giờ, chỉ vì là người thay anh trai giúp cha quản lí cả tập đoàn tới bây giờ.

" Em và anh ấy, sẽ kết hôn sao?"

" Trước mắt định là như thế. Nhưng em và anh ấy hiên tại còn chưa chính thức gặp mặt lại, thật sự em đang lo anh ấy đã quên em rồi."- Thẩm Nhiên Diễm làm ra một gương mặt lo lắng, đôi mắt buồn bã nhìn vào mắt Lãnh Tư Kỳ.

" Mà thôi, giờ em nghĩ mình cần phải tập trung vao giải quyết việc trước mắt đã."

" Đ…được."- Lãnh Tư Kỳ như vừa thoát ra khỏi một dòng suy nghĩ dài, liền ấp úng trả lời lại.



Sáng hôm sau tại nhà của Lãnh Tư Hàn

" Tiểu Bạch Thỏ, dậy nào. Tới giờ đi học rồi."

Lãnh Tư Hàn đã rời giường vệ sinh cá nhân xong xuôi, quần áo gọn gàng rồi mới tiến lại phía giường gọi con thỏ trắng còn đang mê ngủ kia dậy.

" Chút nữa đi…vẫn sớm mà…"- Bạch Vi vì hôm qua cố thức đêm làn đề nên giờ rất buồn ngủ, không muốn dậy nên vẫn còn lăn lộn trên giường.

Lãnh Tư Hàn nhìn con sâu cố ngủ nướng vì hôm qua cố thức học thêm, hắn biết hôm nay ở trường cô có bài kiểm tra nên cũng đành cười bất lực. Đành dịu dàng áp cơ thể to lớn của mình áp sát lên người cô, một tay đỡ gáy kéo cô ngồi lên, tay kia còn không quên búng nhẹ lên cá mũi thon nhỏ của cô gái nhỏ.

" Không dậy muộn học đừng trách tôi không gọi đấy nhé."

Bạch Vi bây giờ mới chịu hé đôi hàng mi dài đang nhắm tịt kia của mình ra để chuẩn bị đón ngày mới. Nhưng đạp vào mắt cô không phải cái trần nhà, mà là gương mặt điển trai đầy sự nam tính trưởng thành của chú, máu lười của Tiểu Bạch Thỏ lại nổi lên, liền choàng đôi tay nhỏ nhắn lên bờ vai rộng của hắn.

" Vậy chú giúp cháu vệ sinh cá nhân đi, giờ cháu không muốn dậy."

Lãnh Tư Hàn nhìn vào đôi mi vẫn nhắm hờ cùng giọng nói mơ màng của Tiểu Bạch Thỏ đang trong vòng tay của mình kia, đành thở dài.

" Thật hết cách với em mà. Đúng là con thỏ lười."

Nói rồi, Lãnh Tư Hàn đành bế Tiểu Bạch Thỏ trong khi tay cô vẫn ở gọn trên cổ hắn. Hắn luôn cảm thấy cô bé này thật sự rất nhỏ nhắn, rất mềm, đúng là giống như con thỏ trắng bông vậy.

Lãnh Tư Hàn một tay bế cô, một tay lấy bàn chải và thuốc đánh răng rồi đánh răng giúp cô, xong hắn lấy chiếc khăn mặt giặt qua rồi nhẹ nhàng lau lên gương mặt nhỏ nhắn, thanh thoát kia.

Làn nước ấm chạm vào da thịt mỏng, khiến Bạch Vi cũng dần tỉnh táo hơn. Cô bây giờ mới chịu mở hẳn đôi mắt đen láy của mình ra mà nhìn vào gương, chỉ thấy cảnh người chú to lớn đang trong bộ sơ mi trắng vẫn đang dịu dàng, bất lực mà lau mặt cho mình.

Cảnh tượng này dường như khiến cho Bạch Vi cảm thấy rất ấm áp. Cô thấy ấm áp không chỉ từ cơ thể to lớn đang ôm trọn lấy mình, mà dường như còn là từ trong trái tim của bản thân. Chính Lãnh Tư Hàn là người đàn ông duy nhất dành cho cô sự dịu dàng, bù đắp cho cô một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm gia đình, khiến cho cô hiểu thế nào là sự yêu thương.

" Chú, cháu yêu chú."

Bạch Vi tự nghĩ, rồi tự quay mặt mình vùi đầu vào bờ vai của hắn, miệng lẩm bẩm rất nhỏ.

Lãnh Tư Hàn cũng biết chắc Tiểu Bạch Thỏ lại suy nghĩ linh tinh gì rồi, cũng đành cưng chiều xia xoa lấy má tóc đen chả cô.

" Tôi cũng yêu em."

Đợi Tiểu Bạch Thỏ ôm mình cho đã, hắn mới lưu luyến buông cô ra rồi tạm biệt cô tới công ty. Trước khi đi vẫn không quên căn dặn người hầu trong nhà giúp cô làm cơm trưa, dặn tài xế đưa đón cô cẩn thận. Sau đó mới lái xe tới công ty.

Lãnh Tư Hàn vừa tới công ty, lão Tam đã hớt hải gõ cửa, đưa cho Lãnh Tư Hàn thông tin về cơn khủng hoảng của tập đoàn nhà họ Lãnh vào tối hôm qua.

" Lãnh tổng, tập đoàn nhà họ Lãnh của anh, tôi qua vừa gặp chuyện rồi."

Lãnh Tư Hàn nghe như vậy thì tâm trạng cũng có chút dao động. Dù cãi nhau với cha thường xuyên, nhất quyết không trở về nhà nhưng hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng, liền mở thông tin lên xem. Đúng thật, tối qua bỗng dưng cổ phiếu của tập đoàn đã có dấu hiệu tuột dốc không phanh, nhưng sáng này dường như đã ổn định hơn.

Không cần nói thì hắn cũng hiểu, có lẽ Lãnh Tư Kỳ đã phải cực khổ suốt cả đêm hôm qua tới như nào. Dù sao cũng là em trai mình, ( bảo em trai tự nhiên có nhưng mà cũng thương em lắm) từ bé đến giờ nó cũng chưa từng là hại gì mình, ngược lại nhiều lần còn giúp cha và mình giảng hòa nên Lãnh Tư Hàn cũng có chút cảm tình với Lãnh Tư Kỳ.

“Chuẩn bị xe giúp tôi, qua xem tình hình tập đoàn hiện giờ ra sao rồi.”

" Dạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK