Khi Lãnh Tư Hàn và Bạch Vi trở về biệt thự, cũng đã là hơn 9 giờ tối, Tiểu Bạch Thỏ buồn ngủ quá nên đã ngủ gật ở trên xe luôn. Dù từ hôm qua tới giờ cô cũng đã ngủ khá ít vì chuẩn bị cho bài kiểm tra rồi.
Chiếc ô tô dừng lại trong sân nhà, Tiểu Bạch Thỏ bây giờ vẫn còn say giấc, cái miệng nhỉ còn chóp chép có vẻ đang mơ thấy đồ ăn.
Lãnh Tư Hàn nhìn cô ngủ ngon như vậy cũng không lỡ gọi cô dậy. Sau khi giúp cô đem chậu hoa vào một chỗ thích hợp trong nhà, hắn lái xe vào trong gaara, rồi mới dịu dàng bế cô lên phòng.
Lên tới phòng ngủ vì sợ Tiểu Bạch Thỏ bị ánh đền làm thức giấc nên hắn cũng không bật điện, trực tiếp bế cô lên giường và đặt xuống, còn giúp cô cởi chiếc áo khoác kia ra rồi mới đứng dậy.
Người hắn bây giờ hơi cúi xuống, đủ gần để có thể nhìn ngắm gương mặt của cô khi còn say giấc, nhìn thật yên bình. Lúc này chỗ lưng vừa bị Lãnh lão gia dùng gậy đánh mới cảm thấy có chút đau rát, Lãnh Tư Hàn định đi xuống dưới nhà lấy túi đá chườm tạm thì một bàn tay nhỏ giữ lấy bàn tay hắn.
" Tiểu Bạch Thỏ, có chuyện gì sao?"
" Ấm thật đó…"
Lãnh Tư Hàn thấy hai mắt cô nhóc vẫn nhắm nghiền, cái miệng vẫn chóp chép nói mớ. Không lẽ mơ mà cũng mơ thấy nắm tay hắn sao?
Bạch Vi kéo tay hắn lại gần bờ môi đỏ mọng của cô, vẻ ngửi ngửi rồi cắn một cái phập, sau đó cái miệng nhỏ của cô còn ghì lại trên đó không chịu buông.
" Nhăm …miếng đùi gà này vừa nóng hổi,… vừa ngon thật đấy."
Lãnh Tư Hàn bây giờ mới ngơ ra. Không ngờ cô nhóc này lại dám coi tay hắn thành cái đùi gà mà gặm. Thật hết nói nổi mà.
Hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay của mình ra khỏi miệng cô, tay hắn còn dính đầy nước miếng của cô, nhưng hắn lạo chưa từng cảm thấy dơ, dù hắn là một kẻ thích sự gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi rửa tay xong, hắn mới xuống dưới lấy một thí đá, khó khăn chườm lên vết bầm bị cha đánh ban nãy. Vì không muốn cho cô biết, cũng cản thấy không càn thiết phải để lộ ra ngoài, hắn mới tự mình chăm sóc vết thương như vậy.
…
Một tuần sau đó, Lãnh Tư Hàn phải tất bật, bận rộn để lo về các thủ tục pháp lý hợp nhất công ty con vài tập đoàn nhà họ Lãnh.
Hắn biết việc hợp nhất này, có thể cũng coi như lời đồng ý trở về Lãnh gia, giúp cha hắn quản lý. Nhưng Lãnh Tư Hàn cảm thấy thời gian qua để Lãnh Tư Kỳ một mình gánh vác mọi việc như vậy, cũng không lỡ. Dù sao mâu thuẫn giữa cha con hắn, vẫn là nên để hắn tự giải quyết.
Các lãnh đạo trong tập đoàn nhanh chóng có mặt trong phòng họp, cùng nhau thống nhất quyết định hợp nhất công ty. Có khi mấy lão ấy còn thấy vui ấy chứ, vì việc hao hụt nguồn vốn mà mấy lão ấy bỏ ra, sắp có người giải quyết rồi.
" Lãnh tổng, rất mong được hợp tác."
" Rất mong được hợp tác."
Lãnh Tư Hàn sau khi kết thúc cuộc họp, lại quen tay chỉnh lại chiếc áo khoác vest, sau đó tiến tới bắt tay các cổ đông theo phép lịch sự.
Tới lượt Lãnh Tư Kỳ đi lên, anh nhìn người anh trai trước mắt, cảm thấy rất vui. Như vậy là ngày hôm nay, hai người bọn họ có thể cùng nhau làm việc rồi.
" Cảm ơn anh."
" Anh mới là người phải cảm ơn em chứ. Rất mong được em giúp đỡ đấy, Tư Kỳ."
" Vâng ạ."
Lãnh Tư Hàn và Lãnh Tư Kỳ đều giữ một vẻ mặt rất thoải mái, nhưng không kém sự nghiêm túc, tôn trọng dành cho nhau.
Tới khi Lãnh Tư Hàn định đi vào trong văn phòng làm việc thì bị Lãnh lão gia gọi lại. Trong căn phòng lúc này chỉ còn hai cha con, và vài người vệ sĩ đi theo ông.
" Tư Hàn."
" Cha."
Lãnh lão gia trong bộ vest xám của chủ tịch, chống gậy tiến tới phía Lãnh Tư Hàn.
" Chiều nay ta đã đặt cuộc hẹn cho con ở quán cà phê X rồi…"
" Cha. Con đã nói là con không muốn kết hôn với người khác mà."
" Con nghe ta nói đã."
“…”
" Họ Lãnh chúng ta mỗi một đời đều cần phải có một người thừa kế, mỗi người thừa kế sẽ được các tiền bối chọn cho mình một đối tượng kết hôn xứng đáng để duy trì địa vị gia tộc. Và, ở đời con, đối tượng mà con phải kết hôn chính là Thẩm tiểu thư."
" Nhưng con đã nói…"
" Con là người thừa kế hợp pháo duy nhất của Lãnh gia. Tư Kỳ nó cũng là con trai ta, nhưng theo gia pháp lại không thể thay con liên hôn được. Hơn nữa con làm tới như vậy, cũng là vì không muốn để nó phải chịu trách nhiệm gia tộc thay mình mà, đúng chứ? Coi như con vì em trai con một lần, tới gặp người đó giúp ta."
Lãnh lão gia hạ giọng xuống, chuyển sang khuyên bảo hắn.
Lãnh Tư Hàn thấy ông cũng đã lấy Lãnh Tư Kỳ ra làm bia đỡ rồi, cũng chẳng thể làm được gì. Thôi thì chiều nay hắn sẽ bỏ chút thời gian ít ỏi ra mà tới xem người phụ nữ kia là ai, tiện thể từ chối cô ta luôn.
" Vâng, thưa cha."
Lãnh Tư Hàn thở dài, nghe theo lời ông, khiến ông cảm thấy rất hài lòng. Dù sao tính cách của nó cũng rất cứng đầu, để nó gặp mặt người ta trước, rồi sau này sẽ tạo cơ hội cho chúng nó tiếp xúc sau.
…
Chiều hôm đó, Lãnh Tư Hàn sau khi sắp xếp công việc xong, bèn thu xếp đồ đạc, định tới điểm hẹn. Đang tính gọi điện bảo tài xế tới đón Tiểu Bạch Thỏ thì cô đã tự mình gọi cho hắn.
" Alo, chú."
“Ừm.”
" Chú về chưa?"
" Tôi đang chuẩn bị về đây."
" Vậy hôm nay chú không cần đón cháu nữa đâu. Hôm nay cháu đi với Đường Hoa mua ít đồ về chăm sóc cây. Chú cứ về trước đi nhé."
" Được. Em đi đường cẩn thận. Nhớ về sớm. Tôi nhớ em."- Lãnh Tư Hàn hạ nhẹ giọng, khiến giọng hắn trần và ấm hơn.
" Dạ."
Phía bên Bạch Vi cô cũng đã chuẩn bị sách vở xong xuôi. Định sẽ đi bộ ra vài quán trên phố để mua thêm phân bón cho cây. Nhất Trí Dương cũng muốn đi theo hai người họ, nên đã để tạm xe vào trong trường rồi đi bộ theo
Danh Sách Chương: