Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY

Chương 02

Trình Dật Văn tức muốn ói máu.

Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trước mặt, mắt sắc như phóng dao: “Đời tôi không thể vượt qua được chữ “nhóc” đúng không?”

Thi Gia nghiêng đầu, nở nụ cười.

Ngay khoảnh khắc đó anh thất thần.

Lúc không nói, không cười, cả người cô lạnh như băng… Vậy mà khi cười lại mang theo dáng vẻ này --- hai lúm đồng tiền ngay má, đôi mắt hạnh cong thành hình lưỡi liềm trông thật dễ thương.

Như con thú cưng nhỏ nhào vào lòng chủ, ngứa ngáy.

Hiện tại, anh muốn tiến xa hơn một bước.

Đáng sợ là, trước đây anh chưa từng kích động và khát vọng mãnh liệt đến thế.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, cô vỗ vai anh: “Cho dù trưởng thành cỡ nào, trước mắt tôi vẫn chỉ là một cậu nhóc.”

Trình Dật Văn tức giận: “Em là bà lão 80 à?”

Cô nhún vai: “Đoán xem…đoán tôi bao nhiêu?”

Anh nhìn khuôn mặt cô, vừa định lên tiếng chợt thấy cô rút di động từ trong túi, đặt lên tai.

Cô lẳng lặng nghe đầu dây bên kia nói chuyện, vài giây sau: “Được! Em qua ngay!”

Ngắt điện thoại, cô khôi phục lại dáng vẻ cự tuyệt như lúc đầu anh trông thấy cô.

Thi Gia cất điện thoại vào túi quần, lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách an toàn, khoát tay: “Cứ thế nhé, tôi có việc đi trước.”

Trình Dật Văn: “?”

Người phụ nữ này một giây trước nồng nhiệt hôn anh, thậm chí còn sờ soạng anh, làm đủ trò ve vãn; rồi chỉ một giây sau, cô nhận điện thoại, không nói không rằng phủi mông rời đi.

Anh không có chút hấp dẫn nào sao?

Tuy nhiên, sự cao ngạo từ trong xương tủy không thể hoàn toàn biến mất chỉ vì người phụ nữ khiến anh mới gặp đã có hứng thú… anh đuổi theo cô vài bước rồi dừng lại ở ngay khúc cua. Anh đứng nhìn theo bóng lưng thon nhỏ lẩn khuất trong đám người rồi biến mất ở cửa chính.

Anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng, chợt nghĩ con người dễ thay đổi, cũng đến một ngày bản thân anh cũng bị vứt bỏ.

Trở lại phòng hát, Bành Huy đã uống xong một tuần rượu, giờ đang ngồi nghỉ, vừa trông thấy anh quay lại lập tức gọi lớn: “Đi đâu vậy? Mặt như mất sổ gạo…”

Trình Dật Văn không lên tiếng, anh cầm ly rượu, cạn sạch.

Bành Huy ôm vai anh: “Sao? Rượu không ngon hay các em không ngon? Nhiều em thế này vẫn không vừa ý?”

Anh im lặng một lát, tự dưng không muốn tiếp tục: “Không sao, tớ về. Chắc do bị cảm.”

Tính của Trình Dật Văn không dễ gần, Bành Huy cũng hiểu nên không nài ép: “Được! Hiếm thấy có dịp cậu sang đây chơi lại bị mất hứng. Lần này người anh em này làm chưa tốt, lần sau tôi nhất định giới thiệu cho cậu một cô em giỏi nhất, sẽ khiến cậu hài lòng.”

Người bạn này của anh không bao giờ nghiêm túc, nghe từ “giỏi nhất” anh lập tức đá Bành Huy một cái.

Bành Huy cười hề hề: “’giỏi’ nó quan trọng lắm!”

Anh lắc đầu, cầm áo khoác đi về.

-

Vốn tưởng tối nay cứ vậy là kết thúc. Ngày mai, mọi chuyện sẽ trở về như bình thường, tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi sẽ qua.

Thế nhưng anh không ngờ được dược tính của Thi Gia tuy chậm nhưng lại mạnh như vậy.

Anh về đến nhà, tắm xong, lên giường đi ngủ, vừa nhắm mắt trong đầu đều là hình ảnh của anh và cô ở “Nhất Mộng”. Anh không thể khống chế mình ngừng suy nghĩ đến cô.

Anh nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng lúc cùng cô nói chuyện, muốn được nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhớ đến cô năm lần bảy lượt trêu anh là cậu nhóc, nhớ đến bờ môi mềm mại và lòng bàn tay nóng ấm.

Càng nhớ càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, khó chịu.

Trình Dật Văn bất giác không thể hiểu nổi mình.

Anh không phải cậu bé ngây ngô mới yêu, tâm trạng kích động khi lần đầu tiếp xúc thân mật với phụ nữ… Bao nhiêu năm qua, loại phụ nữ nào anh chưa từng gặp qua, đẹp hơn cô, dáng người chuẩn hơn cô.

Thế nhưng cho dù anh có biện minh đến cỡ nào, đêm nay anh vẫn không thể ngủ ngon giấc.

Ngày hôm sau quả nhiên cơn đau đầu của anh đã thăng cấp thành bệnh cảm. Trong công ty quá nhiều việc, anh đành mở cuộc họp online, vừa nghe cấp dưới báo cáo vừa khụt khịt mũi.

Uống thuốc cảm ngây người, khó khăn lắm anh mới giao xong việc, muốn lên giường nằm nghỉ một chút… Ai ngờ vừa nhắm mắt gương mặt Thi Gia lại xuất hiện.

Trình Dật Văn muốn phát điên.

Anh nằm một lúc, rồi nhíu mày với chiếc di động ở tủ đầu giường.

Gọi cho Bành Huy.

Bành Huy hình như vẫn còn chưa thức, một lúc lâu sau mới bắt máy, giọng vẫn còn ngái ngủ: “… Dật Văn? Tìm tôi sao?”

Trình Dật Văn: “Ừm!”

Bành Huy: “Giọng sao vậy? Bị cảm?”

“Ừm!” Trình Dật Văn đau họng, không muốn nhiều lên nên nói thẳng: “Tôi muốn hỏi cậu về một cô gái tối qua.”

Nghe đến đây, Bành Huy tỉnh ngủ hẳn: “Hả? Cái gì? Cô gái nào?”

Chính Trình Dật Văn còn không thể tin nổi, anh xoa huyệt thái dương, vài giây sau mới nói tiếp: “Rất gầy, da rất trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, có lúm đồng tiền.”

Bành Huy: “Theo như tôi biết, tối qua có ít nhất ba bốn cô giống với mô tả của cậu.”

“…” Anh tức giận, “Tên cô ấy là Thi Gia.”

Phía đầu dây bên kia bất giác im lặng, mãi một lúc vẫn chưa nghe thấy Bành Huy lên tiếng, anh thúc giục: “Cậu ngủ rồi hả?”

“… Tôi không ngủ.” Giọng Bành Huy có phần run rẩy: “Cậu vừa nói cô gái cậu để ý tối qua tên gì?”

Trình Dật Văn: “Thi Gia.”

Anh có thể cảm nhận được Bành Huy như nín thở, anh nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”

Lại một mảnh tĩnh lặng, rồi mới nghe Bành Huy đáp: “Nếu như không phải trùng tên trùng họ, thì người cậu để ý cũng chính là người sắp sửa trở thành… mẹ kế của tôi.”

Trình Dật Văn không tin vào tai mình: “…”

“Không sai!” Giọng của Bành Huy rõ ràng: “Tuần trước ba tôi vừa giới thiệu tôi và cô ấy quen nhau, cô ấy là bạn gái mới của ba tôi.”

Trình Dật Văn biết tình cảnh của Bành Huy, mẹ Bành Huy mất sớm, ba anh ấy suốt ngày lo công việc kinh doanh, cũng biết chăm sóc sức khỏe và thân thể nên tướng mạo còn rất phong độ, hình như chưa từng thấy ông ta có bạn gái cố định, Bành Huy ăn chơi như vậy cũng được thừa hưởng gen từ ba mình.

Cho nên, bạn gái của ba Bành Huy là một người phụ nữ trẻ đẹp thì cũng không phải tin tức giật gân.

Chỉ là… anh lại để ý bạn gái của ba Bành Huy.

Thấy Trình Dật Văn im lặng không nói, Bành Huy tiếp lời: “Có phải còn trẻ đúng không? Chỉ lớn hơn chúng ta hai ba tuổi, coi như cũng sàng sàng tuổi bọn mình nên khá hợp nhau, cô ấy lại thích chơi nên hôm qua tôi cũng rủ cô ấy qua Nhất Mộng.”

Chẳng trách tối qua cô gọi anh là cậu nhóc, chẳng trách cô nói cô thích trai già.

“Tuy nhiên, cô ấy về sớm. Ba tôi đi công tác về, cô ấy đi đón ba tôi.”

Chẳng trách tối qua cô vội vã bỏ đi không từ mà biệt.

Tất cả mọi nghi hoặc của Trình Dật Văn đều được Bành Huy lần lượt giải đáp, Trình Dật Văn nằm trên giường trong lòng ngổn ngang.

“Trình Dật Văn!” Hiếm thấy Bành Huy được lúc nghiêm túc: “Tôi hỏi lại lần nữa, cậu thật sự để ý đến cô ấy?”

Đâu chỉ để ý thôi….

Trình Dật Văn nghĩ thầm.

Còn vừa ôm, vừa hôn.

Thôi… mọi chuyện cũng chỉ là một câu nói, anh cầm di động, lạnh lùng: “Cúp máy đi, coi như hôm nay tôi chưa từng hỏi cậu điều gì.”

Bành Huy còn muốn nói gì đó, nhưng Trình Dật Văn đã cúp máy.

Cứ vậy đi, kết thúc là tốt nhất.

Coi như tối qua uống say, ý loạn tình mê…

Trình Dật Văn chuyển điện thoại sang chế độ rung, vứt lên đầu giường, ôm đầu… rồi ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ mê mê tỉnh tỉnh.

Không biết qua bao lâu, anh hình như nghe được tiếng chuông cửa.

Cả người ê ẩm, anh không muốn nhúc nhích, nhưng tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, rốt cục anh đành đứng dậy, từ từ bò khỏi giường, đi ra huyền quan.

Dì giúp việc sáng nay đã đến quét tước, dọn dẹp. Anh cũng không kêu thức ăn ngoài… Vậy ai đến tìm anh?

Trình Dật Văn ra cửa, nhìn qua mắt mèo, nhất thời cả người cứng đờ.

Anh nhìn chằm chằm, còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Mở cửa!” Người bên ngoài lên tiếng, “Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu.”

Anh cắn răng, chần chừ một lúc mới mở cửa, cảm xúc lẫn lộn.

Thi Gia đứng ngoài cửa, trong tay cầm hai túi đồ. Cô không hề giải thích lý do mình xuất hiện ở đây, đưa tay mở lớn cửa: “Tránh ra, cản đường.”

Sau đó, dưới đôi mắt đang nhìn chằm chằm kia cô sải những bước chân ra phòng khách, tự nhiên như ở nhà mình.

Trình Dật Văn bật cười, anh đóng cửa, tròn mắt nhìn cô nhanh nhẹn ra bếp rửa tay, rồi đổ một chén cháo nóng, cùng túi rau, đặt lên bàn ăn. Sau đó, cô lấy ra một túi thuốc.

Anh lơ mơ.

Bành Huy đã qua nhà anh mấy lần, địa chỉ chắc chắn do Bành Huy cung cấp. Thế nhưng… cô ấy sắp sửa trở thành mẹ kế của Bành Huy… Bành Huy còn để cô đến đây, hơn nữa cô vẫn dám qua đây?

Hai người này rốt cục giở trò gì?

Anh đứng tựa người ở tủ giày ở huyền quan, nhìn cô thờ ơ. Lúc sau anh mới khàn khàn lên tiếng: “Xin hỏi, chị đang diễn trò gì?”

Thi Gia bỏ túi không vào thùng rác, quay sang nhìn anh: “Còn chưa rõ sao? Thăm bệnh.”

Trình Dật Văn cắn môi.

Tuy anh bị bệnh nhưng khí chất mạnh mẽ không hề giảm bớt. Anh lạnh tanh từng bước áp sát Thi Gia, nhưng hầu như cô không hề bị anh dọa sợ.

Cô đứng bên cạnh bàn nhìn anh đến gần, nhẹ nở nụ cười: “Cậu nhóc điển trai, bản mặt đó để hù ai vậy?”

Anh không lên tiếng, đưa hai tay chống lên bàn, giam cô giữa hai cánh tay mình.

Thi Gia khẽ ngẩng đầu, màu son đỏ tươi.

Cô đưa môi đến gần gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt, thổi nhẹ vào tai Trình Dật Văn: “Không lẽ bây giờ cậu còn sức làm chuyện khác.”

---
Tác giả có lời muốn nói:

Dù trễ nhưng tiểu Tang Giới cũng đến rồi đây!

Dật Văn: Ông đây lúc nào mà chẳng còn sức.

Chị Gia: Cậu chắc chứ? Mấy lần?

… Trong mấy bộ dài Tang Giới tui không thể nào viết được mấy tình tiết kích thích máu chó thế này, chỉ còn cách thể hiện ở đoản văn… Ha ha ha… Thế nào? Thích Em trai Dật Văn chứ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK