BÌNH RƯỢU THỨ NHẤT: ÁNH SAO BAN NGÀY*
Chương 01
Tháng 7
Ngày hè chói chang.
Thứ sáu ít tiết, Quý Tinh Oánh vừa kết thúc một tuần học tập, cô tính ở trong phòng ngủ bù cả buổi chiều rồi mới về nhà.
Điều thích nhất khi học đại học đó chính là cuối tuần được về nhà, trong đầu cô nghĩ đến những món mẹ nấu, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong phòng ký túc xá còn ba cô bạn khác đều là nội trú; hơn nữa, buổi chiều họ có tiết học. Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, một mình cô trong phòng sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị balo về nhà.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Chu Bạch, một trong ba cô bạn cùng phòng, tiến vào như một cơn gió, tóm lấy tay Quý Tinh Oánh, mắt trợn tròn: “Tinh Tinh, cuối tuần này đừng về nhà! Hai chúng ta ở trong phòng thôi!”
Quý Tinh Oánh ngơ ngác: “Vì sao?”
Chu Bạch nháy mắt: “Tớ muốn ở trong phòng chăm chỉ học tập, tớ muốn có một người giám sát tớ, và người đó chính là cậu.”
Quý Tinh Oánh nhíu mày: “Dối “chá”… Mau khai thật.”
Cô bạn Chu Bạch này làm gì Quý Tinh Oánh cũng thấy bình thường, duy chỉ có việc học ---- cô nàng này đứng ngoài chiến tuyến, hai tay không bao giờ thấy cầm được quyển sách, đi học toàn ngủ gật, muốn để cô bạn này ngoan ngoãn học tập còn khó hơn lên trời.
Vì vậy, từ miệng Chu Bạch nói ra mấy lời này có đánh chết cô cũng không tin.
“Haizza, giữa người và người phải tin tưởng nhau chứ?! Tớ cũng biết hối cải để trở thành một sinh viên chăm chỉ.” Chu Bạch le lưỡi, một giây sau hai má lập tức đỏ hồng, “Khà khà…. Kỳ thực, tớ muốn cậu cùng tớ đến thăm “tiểu ca ca”… Chỉ cuối tuần “Tiểu ca ca” mới xuất hiện, ngày thường không bao giờ thấy mặt.”
Quý Tinh Oánh: “Tiểu Tân và Đường Đường đâu?”
“Cuối tuần hai bà đó đều có hoạt động câu lạc bộ, không đi không được. Tớ biết cậu phải về nhà, nhưng một mình tớ đi thấy cô đơn quá, có cậu ở bên cạnh tớ sẽ can đảm hơn một chút.”
Hai mắt Chu Bạch vụt sáng, “Tinh Tinh, cậu là tốt nhất… Cuối tuần này cậu ở lại cùng tớ đi ngắm “Tiểu ca ca” đi, cầu xin cậu ó…..”
Quý Tinh Oánh vốn mềm lòng, nhìn dáng vẻ làm nũng tội nghiệp của Chu Bạch cô do dự vài giây rồi đành chào thua: “Được, để tớ nói với ba mẹ.”
“Yêu cậu ghê Tinh Tinh!” Chu Bạch nhào vào người cô, ôm chặt lấy.
Quý Tinh Oánh vỗ vỗ đầu Chu Bạch, đẩy balo sang một bên: “Bây giờ tớ có hai câu hỏi. Thứ nhất, tiểu ca ca đẹp trai tới mức nào khiến cậu chịu không nổi; thứ hai, tại sao chỉ cuối tuần mới gặp, ngày thường không thấy?”
Chu Bạch đặt mông xuống ghế, hớn hở trả lời: “Chuyện là như này…. Hôm nay trong lúc tớ chọn môn học, phòng Tiểu Điền bên cạnh vừa ngắm trai vừa la ó ầm ĩ; tớ tò mò đi qua… Tuyệt lắm! Đẹp trai siêu cấp!”
“Tớ không hề nói lố…” Chu Bạch mặt đỏ hồng, “Anh chàng ấy siêu đẹp, có thể sánh với idol hot nhất hiện nay.”
Quý Tinh Oánh thêm tò mò: “Vậy cậu ta ở đâu?”
“Không phải gần trường mình mới mở một quán bar sao? Tối thứ sáu đều có một ban nhạc đến đó biểu diễn, các thành viên trong ban nhạc này đều là sinh viên, có mấy người còn học trường chúng ta… Anh chàng đẹp trai này mới xuất hiện tuần trước thôi, là tay trống. Nhóm Tiểu Điền tuần trước vừa đi nên quay phim lại.”
Chu Bạch nói một hơi không kịp thở, “Cậu tưởng tượng một chàng trai vừa đẹp trai vừa mang dáng vẻ ngổ ngáo nó cuốn thế nào đâu? Tớ chỉ coi clip thôi mà muốn rụng rời tay chân.”
Quý Tinh Oánh xoa trán: “…”
“Tớ nói chưa hết! Bốn người trong ban nhạc tớ cũng không nhận ra, hình như là bạn cùng trường nhưng không cùng khoa. Tay trống siêu cấp kia hình như chưa bao giờ trông thấy.”
Chu Bạch sờ sờ cằm: “Phân tích một cách logic nà…. Đẹp trai như vậy nên chỉ cần khai giảng chắc chắn sẽ nổi tiếng toàn trường, ngày nào cũng là đề tài bàn tán say sưa… Do đó, tớ suy đoán anh chàng đẹp trai chắc chắn thường cúp học, không ở ký túc xá nên chưa ai phát hiện ra.”
“Nghe nói tối mai số lượng em gái đến ngắm tiểu ca ca rất đông, có cả trường ngoài nên chúng ta không được để vuột mất thời cơ. Không biết cậu ấy là thành viên ban nhạc hay chỉ thay thế tạm thời… Nếu là đánh tạm thì sau này không còn cơ hội gặp được mất!”
Quý Tinh Oánh đứng tựa tủ, ngáp một hơi: “Được rồi! Được rồi! Tớ theo cậu đi là được!”
Chu Bạch méo xệch: “Tinh Tinh, bộ dạng của cậu lúc này giống như không hứng thú chút nào với “tiểu ca ca” của tớ vậy? Đẹp lắm á.”
Quý Tinh Oánh khoát tay: “Đẹp trai cũng vô dụng, tớ thích trai học giỏi.”
Chu Bạch nghẹn họng, nghĩ đến Quý Tinh Oánh luôn duy trì 4.0 liền rụt cổ lại: “Được! Vậy theo tớ đi gặp tình yêu nha!”
-
Tối thứ sáu.
Dưới sự “khẩn cầu” của Chu Bạch, Quý Tinh Oánh đành phải thay váy ngắn, trang điểm một chút để có thể bắt sáng trong không gian mờ tối của quán bar.
Ăn vội vài miếng, Chu Bạch kéo cô đi.
Ban nhạc biểu diễn lúc 8 giờ, nhưng chưa đến 7 giờ quán bar đã đông nghẹt. Ông chủ quán bar chắc không ngờ có một ngày quán bar mình lại náo nhiệt đến thế, không phải do thức uống mình ngon mà do đại soái ca của ban nhạc do mình mới đến.
Chu Bạch hưng phấn ra sức lôi kéo Quý Tinh Oánh lên vị trí cao nhất mới dừng lại.
Quý Tinh Oánh kề vai Chu Bạch nói nhỏ trong tiếng người reo hò ầm ĩ: “Nếu cậu không nói trước, tớ còn tưởng idol nào đến biểu diễn.”
Tầm mắt của Chu Bạch dán chặt ở khu vực sàn nhảy của quán bar: “Chưa đâu, tiếng trống của tiểu ca ca mới chính là đỉnh của chóp.”
Còn chưa dứt lời, cửa hông sau quán bar mở ra… Cả quán bar vang lên những tiếng reo hò ầm ĩ, bốn thanh niên với dáng người cao ráo bước ra.
Đi đầu là một cậu thanh niên rất cao, tuy làn da ngăm đen nhưng rất “chói lóa”, vừa đi vừa đùa giỡn với người phía sau; theo sau là một người rất gầy, cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay mất; người tiếp theo dáng hơi mập, mặt tròn, cười lên không trông thấy đôi mắt đâu.
Khi cậu thanh niên cuối cùng xuất hiện, tiếng thét càng thêm vang dội.
Quý Tinh Oánh nhón chân hết sức mới có thể nhìn lờ mờ được hình dáng cao gầy, gương mặt tuấn tú, khá lạnh lùng, còn mang theo bộ điệu ngái ngủ… Đây chính là người khiến Chu Bạch phải kéo cô đến bằng được.
Cô gái đứng gần Chu Bạch la hét như muốn ngất đi, Quý Tinh Oánh vội nhìn sang bạn mình sợ cô ấy một giây nữa cũng sẽ ngất xỉu.
Phản ứng của những cô gái khi thấy “soái ca” … dường như có hơi thái quá.
Bốn cậu thanh niên ai vào chỗ nấy, cũng không biết có phải do Chu Bạch lải nhải nhiều quá nên Quý Tinh Oánh cũng vô tình đưa mắt nhìn người ngồi sau dàn trống.
Mũi người ấy rất cao, đôi môi mỏng, hàng mi cong dài, trông khá yên tĩnh.
Xác thực anh rất tuấn tú.
Cô nói thầm trong lòng.
Là kiểu đẹp trai mà khi người khác nhìn vào sẽ khiến tim đập nhanh hơn một nhịp.
Chỉ đáng tiếc.
Không thích học.
Cậu thanh niên với khuôn mặt rạng rỡ là ca sĩ chính, cậu ấy đứng trước micro, ra hiệu khán giả thinh lặng. Cậu ấy cười lên rất đẹp, khiến người ta không tự chủ muốn nghe cậu ấy nói.
“Chào những người bạn cũ, xin chào những người bạn mới!” Cậu ấy lên tiếng, “Rất vui khi mọi người đến đây để cổ vũ cho ban nhạc Four Sense của chúng tôi, tôi xin phép được giới thiệu một chút!”
“Tôi tên Cố Ý… Các bạn không hề nghe nhầm… Chính là cố ý trong “cố ý” tạo ra mị lực” Cố Ý lên tiếng, nháy mắt với khán giả phía dưới một cái.
Lại tiếng gào thét ầm ĩ.
Cố Ý quay sang đằng sau: “Cậu bạn dáng thư sinh là tay bass của nhóm – Tam Hoành Vương, tự Vương Không Dễ, không dễ sống, cái chuyện kia cũng không dễ dãi.”
Vương Không Dễ không lên tiếng chỉ nhếch miệng, chọc khán giả một trận cười lớn.
“Vị này sắc vóc cao lớn, năng lực lại càng lớn – chính là tay guitar của nhóm, Hứa Đa.”
Hứa Đa mập mạp vẫy tay chào khán giả.
Quý Tinh Oánh nói bên tai Chu Bạch: “Tên của các thành viên trong nhóm rất trực quan….”
“Hahha… chuẩn!” Chu Bạch cười đến ná thở: “Liệu tên của tiểu ca ca có kỳ lạ không?”
“Người cuối cùng, tay trống mang vẻ mặt như cả thế giới nợ tiền cậu ấy, là cứu cánh của ban nhạc tạm một tháng, nhưng cũng khiến cho ban nhạc chúng tôi hot thêm năm bậc.”
Cố Ý hất cằm về hướng người ngồi sau dàn trống: “Phó Trú!”
Phó Trú nghe đến tên mình, tầm mắt từ từ nhìn lên chào khán giả.
“Chết mợ!” Khuôn mặt Chu Bạch đỏ au, “Đó đó… Tiểu ca ca của tớ… Nghe đi, tên như bùa chú nhìn thôi cũng khiến tớ run rẩy.”
Quý Tinh Oánh: “… Tớ thấy cậu trúng bùa mê trai thì có!”
Cố Ý giới thiệu các thành viên trong ban nhạc xong, cũng không nhiều lời, bắt đầu biểu diễn.
Tên tuổi các thành viên nghe thì hơi quá nhưng thực lực không thể khinh thường. Quý Tinh Oánh vốn chỉ tò mò đi theo Chu Bạch, mà giờ cũng cuốn theo sức nóng và nhiệt huyết của bọn họ.
Cố Ý là tay guitar cũng là giọng ca chính, giọng cực tốt, các nốt thăng đều có thể lên đúng nốt, đẩy bầu không khí lên cao trào, Vương Không Dễ biểu diễn cũng rất tuyệt, mang lại thật nhiều cảm xúc.
Đến Phó Trú tựa như vẽ rồng thêm mắt.
Tuy rằng cô không nhảy nhót tưng bừng như Chu Bạch nhưng Quý Tinh Oánh phải thừa nhận khi bọn họ biểu diễn, ánh mắt của cô vô tình cũng cuốn theo Phó Trú.
Người này giống như thu hút luồng ánh sáng tự nhiên, chỉ cần tùy tiện ngồi xuống, ánh quang đều tụ lại biến anh thành tiêu điểm.
Cũng không phải vì anh có tướng mạo xuất chúng, mà do bản thân anh có sự cuốn hút rất đặc biệt.
Hơn nữa một khi bắt đầu biểu diễn, anh thoát lớp vỏ “Phó ngái ngủ”, cả người anh lắc lư theo điệu nhạc, bàn tay cầm dùi trống đánh từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ.
Khiến người xem hoa cả mắt.
Anh mặc chiếc áo sơ mi đen kết hợp cùng quần jean, đôi chân thon dài ngồi ở đó, vết rách nơi quần jean lấp ló làn da trắng nõn.
Tựa như con sư tử thức giấc sau giấc ngủ say, toàn thân mang vẻ hoang dã tuyệt đẹp.
Không gian trong quán bar như bị thiêu cháy, sau khi kết thúc bài hát, Phó Trú vô thức liếm môi, hành động này đã đẩy bầu không khí đến cao trào.
Quý Tinh Oánh tròn mắt nhìn cô bạn đứng bên cạnh rít gào, mặt đỏ ửng rồi gục trên bả vai của người đi cùng.
Chu Bạch thở gấp, nắm chặt tay cô: “Quý Tinh Oánh, tớ…. tớ sẽ đi hỏi wechat của Phó Trú ngay bây giờ, cậu đi theo tớ.”
Cô gãi đầu: “Được. Đi thôi.”
-
Phó Trú biểu diễn xong, còn chưa kịp ra bằng cửa sau, đã bị một nhóm con gái vây quanh. Cố Ý cũng bị vây một vòng, chỗ Vương Không Dễ cũng có vài người túm tụm.
Quý Tinh Oánh nhìn tầng tầng lớp lớp các cô gái đang vây quanh, cô vỗ vai Chu Bạch: “Thứ nhất, tớ cho rằng cậu không thể đánh lại nhóm người kia; thứ hai, theo tớ đánh giá với tính cách của Phó Trú đêm nay không ai lấy được wechat của cậu ấy. Vì vậy, tớ khuyên cậu nên rút quân.”
Chu Bạch lạnh tanh: “Tớ khuyên cậu hãy có lòng tốt.”
Cô chỉ vào nhóm người phía xa: “Vậy tớ ở đây đợi cậu, cậu thử xem chui lọt không?”
Chu Bạch cắn răng nhìn chằm chằm đám người kia, sau vài phút đấu tranh tâm lý, cuối cùng đành thu bước chân: “Quên đi… Đi thôi, với tình hình này cho dù đứng đến sáng mai cũng không nói được với cậu ấy câu nào.”
Chờ hai người ra khỏi quán bar, Chu Bạch kéo tay Quý Tinh Oánh.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao?”
Chu Bạch lắc đầu: “Hai ta hôm nay đã trang điểm xinh đẹp thế này, cậu còn vì tớ không về nhà cuối tuần… tớ cảm thấy không can tâm.”
Cô nhìn Chu Bạch: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Chu Bạch chỉ lối cửa sau của quán bar: “Chúng ta qua đó chờ, chờ bọn họ ra… Bọn họ nhất định sẽ ra lối này…. Không có được Phó Trú, bổn cô nương nhất định không về.”
Quý Tinh Oánh ngẩn người, qua vài giây cô đưa ngón tay cái: “Cám ơn cậu để tớ lần đầu trải nghiệm thế nào là “đu idol”.”
Chu Bạch kéo tay cô ra ngõ sau quán bar, đứng dưới ánh đèn đường, cô ấy khoát tay: “Đừng khách sáo!”
Quý Tinh Oánh vốn cho rằng hai người bọn họ phải chờ cả mấy tiếng, ai dè, cô và Chu Bạch đứng đó chỉ tầm mười lăm phút, cửa sau mở ra.
Phó Trú là người ra ngoài đầu tiên.
Bước khỏi sân khấu khuôn mặt anh lại khôi phục vẻ lười biếng, khi anh ngẩng đầu trông thấy Quý Tinh Oánh, ánh mắt lóe lên một cái.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK