Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY

CHƯƠNG 08

Sau khi nói xong câu đó, Trình Dật Văn nhìn chằm chằm Thi Gia.

‘Lạch cạch’

Đôi đũa trong tay Thi Gia rơi xuống đất.

Phòng ăn vốn yên tĩnh nên thanh âm này càng tạo nên động tĩnh lớn.

Bành Huy và ba anh ta cùng nhau đưa mắt nhìn Thi Gia.

Sắc mặt Thi Gia Trắng bệch.

Ba Bành Huy cũng chưa hiểu ra từ “ở đây” của Trình Dật Văn là ám chỉ người ngồi ngay trong phòng ăn, ông cho rằng cô gái ấy cùng đi ăn với anh ở đây.

Thế nhưng sắc mặt Thi Gia lúc này lại khiến ông khá kinh ngạc: “Thi Gia, sao sắc mặt em kém vậy? Khó chịu sao?”

Bành Huy nhặt chiếc đũa lên, thừa dịp nghiêng đầu sang phía Trình Dật Văn ra hiệu.

Bành Huy đạp trúng đuôi ngựa rồi. Anh ta nhắn tin cho Trình Dật Văn chỉ muốn anh tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với Thi Gia chứ không phải anh vọt thẳng đến đây bức cung ba anh ta.

Anh ta cũng hoài nghi hành động ngu ngốc này của Trình Dật Văn phải chăng là hành động thường thấy của mấy người thất tình?

Trình Dật Văn lại chẳng thèm đoái hoài ánh mắt của Bành Huy.

Anh luôn nhìn về phía Thi Gia, không hề có ý định nhượng bộ.

Thi Gia cũng đã tỉnh táo hơn được chút, cô bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, rồi đứng dậy nhẹ nhàng nói với ba Bành Huy: “Có hơi nhức đầu, em ra ngoài hóng mát một chút.”

Ba Bành Huy gật đầu, ra hiệu cô tự nhiên, rồi tiếp tục quay sang Trình Dật Văn: “Dật Văn, cháu gọi cô bé sang đây cùng nhau nói chuyện đi.”

Cùng lúc này, Thi Gia đã đi ra đến cửa. Từng bước từng bước, cô cách Trình Dật Văn càng lúc càng gần, bàn tay cô đang run lên.

Trình Dật Văn từ đầu đến cuối không hề trả lời ba Bành Huy. Khi Thi Gia đi ngang qua anh, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô.

Thi Gia hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh đầy kinh ngạc nhưng anh không quan tâm, một giây sau anh kéo cô đi khỏi phòng ăn riêng.

Cửa phòng khách truyền đến tiếng vang thật lớn.

Trong phòng ăn riêng ba Bành Huy há miệng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Bành Huy, tay ông chỉ ra cửa: “Có ý gì?”

Bành Huy trong lòng mắng chửi mười tám đời của Trình Dật Văn, nhưng nét mặt vẫn giả bộ bình tĩnh: “Không có chuyện gì, chắc Dật Văn uống nhiều quá.”

Ba Bành Huy: “Thật không? Trước khi đi có phải nó nắm tay của Thi Gia?”

Bành Huy: “Không có, ba nhìn lầm rồi.”

Ba Bành Huy: “Không thể, ta đâu có mù.”

“Ba à, dạo này ba đã có tuổi, ba cũng nên đeo kiếng lão đi!” Bành Huy lên tiếng giải thích, “Tuy rằng ba không mù nhưng thị lực yếu dần, để mai con gọi bác sĩ tới kiểm tra mắt ba xem sao.”

Ba Bành Huy: “…”

--

Trình Dật Văn nắm tay Thi Gia đi thẳng ra bên ngoài.

Thi Gia cố gắng giằng co thoát khỏi tay anh, nhưng sức anh rất mạnh, cô hoàn toàn không thể động đậy.

Chờ đến khi anh dừng bước, cô mới có thể giải thoát cánh tay của mình.

Bảng hiệu nhà hàng phát ra ánh sáng rực rỡ, cô xoa xoa cổ tay sưng đỏ, ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt Trình Dật Văn vốn rất khó coi nhưng nhìn cổ tay cô lộ ra vết hằn đỏ nội tâm anh bỗng chốc mềm nhũn.

Trước khi đến đây, anh ôm một bụng lửa giận, thậm chí còn mang theo sự quyết tâm… vậy mà khi bắt gặp nét mặt này của cô, ngọn lửa cháy hừng hực kia chợt tiêu tan.

Cuối cùng, mọi khó chịu đều biến thành đau lòng.

Anh cứ như thế ngắm cô không chớp mắt, rồi bật cười nhạo mình.

Thi Gia: “Cậu cười cái gì?”

Anh nheo mắt: “Tôi cười vì đây có lẽ là khoảnh khắc tồi tệ nhất đời tôi.”

“Tôn nghiêm, kiêu ngạo, sĩ diện…” Anh nói, “Tôi từng coi đó là những thứ quan trọng nhất, còn bây giờ thì sao… Tôi phát hiện những thứ tôi cho là quan trọng thì khi đặt trước mặt em nó chẳng đáng một xu.”

Trước đây anh chỉ quan tâm đến cảm xúc và sự kiêu ngạo của bản thân, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Trước đây anh từng nghĩ thế giới này chỉ có mình anh. Không thứ gì mà anh không có được; nếu thật sự anh không có được thì anh cũng không cố gắng chiếm lấy nó, bởi anh cũng chẳng bận lòng đi tranh cướp.

Vậy mà sau khi yêu cô, nhất cử nhất động của cô đều tác động đến anh khiến anh thua tan nát.

Để có thể giữ được cô bên cạnh, anh hạ thấp bản thân mình, chuyện gì cũng làm, cái gì cũng dám nói; thậm chí lúc này đi đến trước mặt ba của Bành Huy mà không hề suy nghĩ, như một kẻ điên chỉ với một mục đích đưa cô đi.

Thi Gia cắn răng, viền mắt đỏ au.

Cô lui về sau một bước, nói rõ ràng từng chữ: “Trình Dật Văn tôi phải về phòng ăn.”

“Tôi sẽ bảo Bành Huy nói cậu hôm nay uống hơi quá chén, tất cả mọi chuyện đều là hành vi thiếu lý trí của người say. Bắt đầu từ hôm nay trở đi hai chúng ta không gặp nhau nữa, tôi sẽ không liên lạc với cậu, cậu cũng đừng tới tìm tôi.”

Nói xong, cô xoay người muốn về lại nhà hàng, vì vội vã cô vấp vào bậc thềm. Ngay tại thời điểm cô tưởng mình sẽ ngã lăn ra đất thì một đôi tay ấm áp đỡ lấy cánh tay cô, đợi đến khi cô đứng vững anh mới buông tay ra.

Anh nhìn bóng lưng cô khẽ gọi: “Thi Gia.”

“Nếu tôi nghe theo những lời chị nói… chị sẽ thật sự cảm thấy vui vẻ sao?”

Có tiếng người cười nói ồn ào trong nhà hàng, dần khuếch tán ra không khí bên ngoài, trở thành nền cho câu nói của anh.

“Theo như lời chị nói, từ nay về sau tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của chị. Chị sẽ ở với ba của Bành Huy một thời gian, rồi sau đó chị tiếp tục tìm một người đàn ông lớn tuổi khác làm bạn – ngay cả khi chị không yêu họ, không yêu bất kỳ ai trong số họ.”

“Nếu như đây thật sự là những gì chị muốn, tôi nhất định sẽ không dây dưa nữa.” Vừa nói xong Thi Gia đột ngột quay phắt người lại.

Đôi mắt cô đỏ au, ngấn lệ: “Trình Dật Văn, cậu tưởng cậu hiểu tôi lắm sao? Cậu có tư cách gì phán xét tôi sung sướng hay không? Làm sao cậu biết tôi không hề yêu thương bất cứ ai trong số đó?”

Cô nhấn mạng từng chữ. Ngày thường cô luôn nhẹ nhàng, còn không thì sẽ pha chút lẳng lơ, hoặc lười biếng… anh chưa từng chứng kiến vẻ mặt này của cô.

Nưng, đây là mặt chân thật nhất của cô.

Dưới những lời chất vấn ấy Trình Dật Văn không hề cảm thấy tức giận, gương mặt anh giãn ra không ít. Anh cứ đứng đó nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi không thể xác định được tôi có phải là người hiểu chị hay không..”

“Tuy nhiên…” Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt cô: “Nếu như con đường chị lựa chọn là vui vẻ, vậy tại sao chị lại khóc?”

Vốn dĩ mắt chỉ ngấn lệ thì giờ đây nước mắt tuôn dài trên má.

Trình Dật Văn: “Thi Gia, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu chị, nhưng tôi sẽ là người hiểu chị nhất trên thế gian này.”

Trước cửa nhà hàng có khá nhiều người lui tới, không tiện nói chuyện nên anh dắt cô ra phía bãi đẫu xe. Lần này, cô muốn thoát cũng không được.

Ra xe của anh, anh mở cửa sau để cô ngồi vào rồi anh vào sau, nhẹ nắm lấy cánh tay cô. “Nếu như chị đồng ý…. Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện liên quan đến chị.”

“Chị không cần lo lắng tôi sẽ có cái nhìn phiến diện về quá khứ của chị. Tôi chỉ cảm thấy đau lòng và tự trách sao mình không quen biết chị sớm hơn.”

Thi Gia nhìn anh, cảm xúc ngổn ngang,

Cô khịt mũi: “Tôi có thể hỏi trước cậu một câu được không?”

Trình Dật Văn: “Chị nói đi!”

Thi Gia: “Tại sao nhất định phải là tôi?”

Anh được sinh ra trong một gia đình giàu có, giỏi giang, loại phụ nữ nào chưa gặp qua. Cô đều cho rằng bản thân không đặc biệt xuất sắc, không đáng để anh lưu ý.

Trình Dật Văn nở nụ cười: “Yêu một người vốn dĩ không cần lý do. Nếu như biết thì hôm nay tôi đã không đến đây.”

Nếu như tìm được nguyên nhân yêu cô, vậy anh nhất định sẽ thẳng tay trừ bỏ lý do này, trở về một người không có lương tâm, sẽ không cảm thấy đau khổ và bi thương.

Cô thở dài một tiếng: “Trình Dật Văn, tôi không phủ nhận chuyện tôi có rung động với cậu nhưng tôi không thể tin tưởng cậu. Nói cách khác, tôi không tin những người xấp xỉ tuổi tôi hoặc nhỏ hơn tôi. Vì bằng tuổi của họ tôi đã trải qua muôn vàn vấp ngã, tất cả những việc tồi tệ nào cậu có thể tưởng tưởng ra tôi đều đã trải qua.”

“Bạn tôi nói ánh mắt nhìn người của tôi có vấn đề, chỉ thu hút được đám đàn ông tồi, tôi không bao giờ phủ nhận.”

Trình Dật Văn: “Đó là lý do chị thích tìm đến những người đàn ông lớn tuổi?”

Cô không hé răng.

Anh nhíu mày: “Bởi vì những người đàn ông bằng tuổi đều không đáng tin, không thể dựa dẫm nên chị đi tìm những người lớn tuổi chỉ quan tâm đến sắc đẹp của chị mà sống qua ngày?”

Thi Gia: “Có gì không tốt? Giống như có thêm một hợp đồng quan hệ thôi, mọi người đáp ứng nhu cầu của nhau, mất hứng rồi thì đường ai nấy đi. Trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi đều đã chuẩn bị tâm lý bước tiếp theo mình sẽ gặp phải chuyện gì. Tôi không lo lắng hay e sợ mình sẽ bị đối xử ra sao, tôi chỉ cần biết thời gian nên thoái lui là tốt rồi.”

“Những người đàn ông lớn tuổi dễ dựa dẫm và được yêu thương mà không cần phải suốt ngày nói chuyện yêu đương. Tôi không để tâm, cũng không ôm hi vọng… vậy thì tôi sẽ không phải thất vọng.”

Trình Dật nhíu chặt mi: “Tôi cho rằng đây không phải là lý do quan trọng nhất.”

Thi Gia rất ngạc nhiên.

Anh nhìn cô: “Chị cặp với người lớn tuổi còn có nguyên nhân khác.”

Cô cắn môi dưới, bàn tay vô thức nắm chặt váy.

“Tôi có thể lý giải được chị đã từng gặp thương tổn và thất vọng nên không tin vào tình yêu nhưng nếu chỉ vẻn vẹn lý do ấy thì chắc chắn chị sẽ không tiếp tục yêu đương với bất kỳ người đàn ông nào chứ không phải chọn lựa dựa dẫm vào những người đàn ông lớn tuổi.”

“Tôi lại mạnh dạn đoán rằng khả năng trong cuộc sống của chị thiếu tình cảm cha con… thậm chí hoàn toàn không có.”

Khi nói ra từ “cha con” anh phát hiện cả người cô bỗng run lên.

Cô luôn khoác lên mình bộ áo giáp cứng rắn, mà vào lúc này, bởi vì anh mà nó tan thành nhiều mảnh.

Tất cả đều chẳng đáng là gì, tất cả đều nhẹ như mây gió bở do cô giấu chúng trong nơi sâu nhất trong lòng mình.

Cô không dám cho bất kỳ người nào nhìn thấy, cũng tin không ai có thể chấp nhận được.

Để cô có thêm dũng khí, lúc này anh đưa tay xoa nhẹ bờ vai cô, thu hẹp khoảng cách của hai người, để cô tựa lên ngực mình.

Anh có thể cảm nhận được thân thể cô run nhè nhẹ.

Qua một lúc lâu, cô thì thầm: “Tôi… tôi chưa bao giờ gặp được ba mình.”

“Khi tôi còn nhỏ, tôi chỉ nhớ trong nhà có một mình mẹ, hoặc những người đàn ông mà mẹ đưa về. Bạn học đều cười tôi là con hoang, tôi khóc lóc quay về hỏi mẹ, nhưng mẹ tôi không nói gì hết chỉ biết đánh tôi, mắng tôi không được nhắc đên ông ấy. Còn bé tôi không sợ nên thường hay hỏi, càng đánh càng hỏi; sau này lớn rồi thì tôi không hỏi nữa.”

“Tôi tin rằng đó là ký ức đau buồn nhất cả đời mẹ tôi… Cho dù ba và mẹ tôi đã xảy ra những chuyện gì thì kết cục vẫn là như thế, không thể thay đổi.”

“Cậu biết không… Mỗi khi tôi thấy bạn bè có ba yêu thương và quan tâm, tôi hâm mộ lắm vì tôi không biết được cảm giác có ba cưng chiều thì sẽ như thế nào. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn luôn tự hỏi ba tôi là người như thế nào, tại sao tôi lại không có ba.”

Trình Dật Văn đột nhiên cảm thấy chua xót. Đó mới là lý do vì sao cô chọn sống với những người đàn ông lớn tuổi… chỉ vì cô muốn tìm được sự thương yêu của họ, thậm chí muốn tìm kiếm bóng dáng cha mình trên những người đàn ông ấy.

Đây cũng được coi là một căn bệnh tâm lý cùng sự ỷ lại mù quáng.

Thế nhưng cô có thể làm sao?

Từ xưa đến nay chưa từng có ai dạy cô, nói với cô việc làm ấy là không đúng, hoặc vốn dĩ không ai có thể giúp được cô.

“Thi Gia.”

Anh ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình: “Chị đã là người trưởng thành rồi nên tôi chẳng nói những lời hoa mỹ. Chị không có ba, chưa bao giờ được ba thương yêu đó chính là khiếm khuyết hơn so với người khác, tôi cũng không thể thay đổi được sự thật này.”

“Thế nhưng lựa chọn trói mình vào những người lớn tuổi hoàn toàn không thể bù đắp cảm xúc thiếu thốn ấy. Bọn họ không phải ba của chị, và mãi mãi không thể thay thế ba chị.”

Cô chớp mắt… “Vậy tôi phải làm sao.”

Anh liếm môi dưới, đưa tay xoa đầu cô: “Thật lòng tin và yêu một người sẽ không làm tổn thương chị, dành nhiều tình cảm cho chị, nó còn tốt hơn tình phụ tử mà chị luôn mơ tới.”

“Thi Gia, chị có thể không tin đàn ông, cũng chẳng dễ dàng yêu một ai, đây là quyền của chị tôi không thể can thiệp. Tôi chỉ mong chị có thể tự bảo vệ mình, hãy yêu lấy bản thân để mình được hạnh phúc.”

“Nếu như chị đồng ý có thể thử tin tôi, tin Trình Dật Văn chứ không phải tin đàn ông nói chung.”

Trong xe trở nên yên tĩnh, cô nhìn ra ánh trăng phía bên ngoài cửa cô, cũng có thể trông thấy ánh mắt sáng của anh phản chiếu trên đó.

Tim cô đập không ngừng, lại cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ, cảm xúc cô chưa bao giờ có được…

Chưa bao giờ xuất hiện với bất kỳ người đàn ông nào.

Điều này khiến trái tim cô tưởng chừng như nhiều năm qua đã không còn đập nữa thì cuối cùng lại lộ ra một khe hở, ánh sáng len vào khiến cô cảm thấy ấm áp.

Cô lưu luyến cảm xúc này. Từ lần đầu tiên trông thấy anh, cô đã khao khát tất cả những gì thuộc về anh.

Trình Dật Văn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, anh lấy điện thoại gọi cho Bành Huy.

Điện thoại vang lên một lúc lâu Bành Huy mới bắt máy, giọng anh ta nơm nớp lo sợ: “Ông trời của tôi ơi... hãy nghĩ kỹ rồi nói!”

Trình Dật Văn: “Đưa điện thoại cho ba cậu!”

Bành Huy tức muốn ói máu nhưng cũng đành để điện thoại trên bàn, mở loa ngoài.

“Chú Bành, cháu là Dật Văn.”

Anh nhìn Thi Gia, giọng nói nhẹ nhàng, “Cháu xin lỗi, nhưng cháu vẫn muốn chính miệng nói cho chú biết. Cháu yêu Thi Gia, cả đời này cháu chỉ yêu một mình cô ấy.”

Đầu bên kia nhất thời tĩnh lặng, Bành Huy quan sát sắc mặt tái xanh của ba mình, anh cảm nhận được có lẽ anh ta sắp ngỏm rồi.

“Xin chú đừng trách cứ Bành Huy hay Thi Gia. Cháu và Thi Gia vô tình gặp nhau, khi biết được mối quan hệ giữa cô ấy và chú, thì cháu đã yêu cô ta, cũng là do cháu tiếp cận cô ấy trước.”

“Nếu như chú không đồng ý, cháu nhất định sẽ chống lại đến cùng, vì cuối cùng người quyết định ở bên cạnh hay rời khỏi chú vẫn thuộc về Thi Gia, cả chú và cháu đều không có quyền can thiệp.”

“Cháu không mong cầu gì khác, chỉ hy vọng cô ấy được hạnh phúc. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, cháu có thể chờ, chờ bao lâu cháu cũng chờ.”

“Nếu chú muốn đánh cháu thì ngày mai cháu ở công ty, chú có thể đến bất cứ lúc nào.” Nói xong anh lập tức ngắt máy.

Nhìn qua khuôn mặt há hốc của Thi Gia, anh nhếch miệng cười: “Có phải càng yêu tôi hơn đúng không?”

Vừa rồi cô còn khóc lóc, đau buồn thì bây giờ đã chuyển thành dở khóc dở cười.

“Tôi thật lòng.”

Anh vừa nói vừa đứng dậy mở cửa xe, từng chữ rõ ràng: “Baby… quyền quyết định nằm trong tay em. Em cứ từ từ suy nghĩ, hãy chọn cách mà em cảm thấy vui vẻ.”

“Em biết cách tìm được tôi!” Anh nheo mắt, “Tôi vẫn luôn chờ em.”

Tôi yêu em hơn bất kỳ người nào khác trên thế giới này,

Tôi cũng chắc chắn là người có kiên trì chờ em nhất.

Tôi vẫn luôn ở đây.

-

Một tháng sau.

Trình Dật Văn đặc biệt bận rộn, ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm, liên tục có các cuộc họp giữa anh và đối tác ở Mỹ. Vì sống một mình nên anh cũng không về nhà, ở suốt trong công ty. Toàn bộ nhân viên đều oán thán, không ngừng kêu khổ.

Người có lá gan nhất đành lén lút đi hỏi trợ lý anh vì sao đại mỹ nhân lần trước không đến nữa… nếu không chịu đến bọn họ chỉ còn cách nhảy lầu.

Chiều hôm đó, trời quang, tiết trời rất đẹp.

Trình Dật Văn vừa “giảng” cho nhân viên một bài, rồi cho anh ta ra ngoài. Cửa vừa khép lập tức nghe được tiếng gào rú cùng tiếng reo mừng ồn ào… không biết còn tưởng bọn họ trúng xổ số.

“Bọn nhóc này lại nổi điên gì nữa đây?”

Anh lầm bẩm, đứng dậy tính mở cửa ra kiểm tra.

Không ngờ chỉ một giây sau, cửa phòng làm việc của anh mở ra, đâp vào mắt anh đầu tiên chính là một bó hoa.

Bó hoa này nếu như anh nhớ không lầm thì nó rất giống với bó anh mua ở cửa hàng hoa đợt trước.

Cả người Trình Dật Văn nóng lên, tim anh đập thình thịch chỉ trực chờ nhảy ra ngoài. Rồi vài giây sau khuôn mặt anh nhớ nhung ngày đêm lấp ló phía sau.

Anh đi đến trước mặt cô, cả người mình như run lên. Anh tưởng mình đang mơ… rồi tỉnh giấc, giấc mơ biến thành hiện thực.

“Đến coi anh một chút.” Thi Gia cười tủm tỉm, dùng tay chỉ nhẹ lên trán anh, “Xem anh đã biến cấp dưới thành dạng gì, nhìn bọn họ còn tưởng cả nhóm sắp sửa tự vẫn tập thể.”

Anh ho khan một tiếng, mở miệng nói nhưng phát hiện giọng mình cũng lạc đi: “Trách ai.”

“Trách em!”

Bên ngoài tiếng hoan hô vang dội, cô đưa bó hoa cho anh, nhón chân hôn lên má anh, “Bà chủ quái gở!”

Cảm xúc ấm áp lưu lại trên da khiến trong phút chốc đáy mắt anh đỏ au nhưng miệng lại nở nụ cười thật tươi.

“Xin lỗi, em đến trễ!” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng một khi em đến rồi sẽ không bao giờ đi nữa.”

Cho dù trong quá khứ cuộc sống của cô đầy rẫy những sai lầm và bi thương, nhưng từ khi gặp được anh, bắt đầu từ giây phút đó, mọi sai lầm của cô đều được hóa giải , hết thảy những tiếc nuối cũng được bù đắp.

Đó chính là may mắn mà cả đời cô tích góp được.

Có anh, từ nay về sau bầu trời ngập nắng.

#

Gặp được anh, em giống như một người say….

Nhưng rượu không làm người ta say, chỉ có anh mới khiến em nguyện say cả đời.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Hi vọng mọi người yêu thích mối tình giữa chị Thi Gia và cậu em Trình Dật Văn..

Đây là bình rượu thứ hai tôi muốn tặng cho các bạn…

Sau này sẽ còn thêm thật nhiều rượu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang