Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BÌNH RƯỢU THỨ NHẤT: ÁNH SAO BAN NGÀY

Chương 02

Do ánh đèn đường quá mờ tối nên cả Quý Tinh Oánh và Chu Bạch đều không chú ý đến điểm này.

Cố Ý và Vương Không Dễ nói chuyện ở phía sau: “Cô bé kia khỏe quá, nếu không có dùi trống thì nhất định cô bé đã nhào đến hôn lên má A Trú rồi!”

Vương Không Dễ lắc đầu: “Không nhờ A Trú lên tiếng thì chắc hôm nay chúng ta ở trong đó cả đêm.”

Hứa Đa ôm bụng cười: “Anh Trú ra tay, chu vi trăm dặm, sinh linh đồ thán.”

“Mấy người thôi đi, người ta đổ cũng không phải đổ các cậu… là A Trú, tém tém lại.” Cố Ý quay đầu nói chuyện, suýt chút nữa va vào Phó Trú đi đằng trước: “Á… A Trú, sao không đi?”

Ngay lập tức trông thấy Quý Tinh Oánh và Chu Oánh, bọn họ “nhiều mắt” nhìn nhau.

Phó Trú im lặng, Cố Ý đành phải lên tiếng: “A… chào các bạn… Các bạn tìm bọn mình sao?”

Quý Tinh Oánh vừa định để Chu Bạch tiến tới hỏi Wechat Phó Trú, ai dè cô bạn Chu Bạch liến thoắng cả đêm thì bây giờ lại im thin thít, nấp sau lưng cô không dám hó hé.

Quý Tinh Oánh: “…”

Cô im lặng một lúc, đành cắn môi tiến lên: “Chào các bạn! Mình tên Quý Tinh Oánh, bạn mình là Chu Bạch. Cả hai cũng là sinh viên trường đại học J, khoa Quản trị. Bọn mình rất thích phần biểu diễn vừa rồi của các bạn.”

Cố Ý cười khoe hàm răng trắng: “Cám ơn, chẳng trách tớ không quen các cậu, hóa ra học khoa Quản trị.”

Hứa Đa và Vương Không Dễ nói chen vào: “Cám ơn hai cô em xinh đẹp!”

Quý Tinh Oánh nói mấy lời khách sáo, rồi hít sâu một hơi, chuyển tầm mắt sang người chưa nói câu nào: “Bạn học Phó Trú… Xin lỗi, mình có thể hỏi xin nick Wechat của bạn không?”

Nhóm Cố Ý nghe cô nói nhất thời bày ra nét mặt phấn khởi xem kịch vui lại xen lẫn chút tiếc nuối.

Xem kịch vui vì “tiết mục” này mỗi ngày diễn không dưới mười lần và đối phương thường cụt hứng bỏ về; còn tiếc nuối là do Quý Tinh Oánh thật sự quá xinh đẹp, đáng tiếc… Phó Trú đối mặt với mỹ nhân mà lòng không loạn.

Trong lúc Quý Tinh Oánh nói chuyện, kỳ thực Phó Trú vẫn luôn nhìn cô.

Nhóm Cố Ý vẫn tưởng anh sẽ nói ra từ “Không” như thường ngày, thì bất ngờ một tiếng “Ừ!” phát ra từ miệng Phó Trú.

Cố Ý, Vương Không Dễ, Hứa Đa: “???”

Quý Tinh Oánh cũng choáng.

Cô thật sự cho rằng với tính cách của Phó Trú, anh nhất định sẽ từ chối cô nên cô tùy tiện lên tiếng, định bụng sẽ bị cự tuyệt, không hé một lời.

Một giây sau, cô thấy Phó Trú duỗi tay ra.

Phó Trú: “Di động!”

Khoảng cách gần như vậy, chỉ dùng một cụm từ “mười phân vẹn mười” để hình dung người con trai này, tim Quý Tinh Oánh đập nhanh một nhịp, vô thức đưa di động ra.

Anh xoẹt xoẹt trên di động của cô vài cái, đưa trả lại, mấp máy môi vài từ: “Chỉ cho cậu!”

Quý Tinh Oánh thu lại điện thoại, còn tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”

Phó Trú nhìn Chu Bạch đứng phía sau, không nói thêm, mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhấc chân rời đi.

Nhóm Cố Ý nhìn bọn cô một cái rồi chào tạm biệt, theo sát phía sau Phó Trú.

Chờ đến khi bốn người bọn họ đi xa, Chu Bạch mới chui ra khỏi phía sau lưng Quý Tinh Oánh, kích động: “Quý Tinh Oánh chúc mừng cậu, cậu đã thoát kiếp FA!”

Quý Tinh Oánh mặt ngu: “Cậu đang nói gì?”

Chu Bạch vỗ tay: “Trời mạ, cậu không phát hiện nam thần để ý cậu à? Cậu ấy cho cậu nick Wechat! Lại chỉ cho một mình cậu!”

Không đợi Quý Tinh Oánh lên tiếng, Chu Bạch đập vai cô một cái: “Cậu đừng để ý đến tớ! Tớ biết mình không theo kịp Phó Trú nên hiện tại mục tiêu của tớ đã thay đổi, tớ thấy Cố Ý cũng rất tuyệt! Cứ vậy đi, cậu yêu Phó Trú, tớ theo đuổi Cố Ý. Hai ta mỗi người một anh, chị em tốt cùng nhau thoát ế!”

Quý Tinh Oánh: “???”

Cô bạn này có phải thay đổi quyết định quá nhanh không, người nào mới nói không phải Phó Trú không được???

-

Quý Tinh Oánh thêm Phó Trú, rồi nhanh chóng cũng được anh đồng ý.

Wechat tên Trú, ảnh avatar là một con mèo lười biếng nắm sấp tắm nắng, vòng tròn bạn bè cũng chẳng đăng tin tức gì.

Lạnh lùng và cá tính… giống y hệt tính cách của anh.

Chờ đến khi trở về ký túc xá, Chu Bạch lôi Quý Tinh Oánh sang một bên vạch kế hoạch để cô phát triển mối quan hệ với Phó Trú, còn dạy cô cách chat với Phó Trú, rồi rên rỉ: “Chị em tốt của ta có được soái ca, chẳng khác nào ta cũng được thơm lây.” Sau đó đứng dậy đi vào tắm để một mình cô ngồi ở ghế lướt wechat.

Khi lướt wechat, trong đầu Quý Tinh Oánh thỉnh thoảng lại lướt qua hình ảnh Phó Trú tuấn lãng phiêu theo từng giai điệu ở quán bar.

Bình tĩnh mà xem xét, cô không thích trai đẹp như Chu Bạch, nếu so với đẹp thì cô vẫn nghiêng về thành tích học tập hơn, chàng trai thông minh khiến cô có hứng thú hơn. Do vậy, cho dù Phó Trú vừa cao vừa đẹp trai nhưng lại là sinh viên thường “cúp học không đến trường” thì cũng không hợp khẩu vị với cô.

Thế nhưng không hiểu tại sao nhớ đến đôi mắt của anh, đột nhiên tim cô đập nhanh hơn.

Theo tính cách của Phó Trú, sau khi thêm bạn, chắc chắn sẽ không diễn tiến như lời Chu Bạch nói, huống chi cô cũng không phải là người chủ động bắt chuyện với người khác.

Không ngờ tối chủ nhật trước khi cô đi ngủ, Phó Trú đột nhiên nhắn tin cho cô.

Thấy từ “Trú” xuất hiện trên bảng thông báo, cô sửng sốt, còn tưởng mình nhìn lầm.

Trú: Gửi cho tớ thời khóa biểu.

Cô nhìn vài chữ, do dự bây giờ mới trả lời: Thời khóa biểu của mình?

Trú: Ừ!

Cô biết anh không học khoa quản trị, tại sao lại hỏi thời khóa biểu của cô… Nhưng xuất phát từ đạo nghĩa, cô cũng gửi thời khóa biểu của cô cho Phó Trú.

Sau đó… sau đó không thấy hồi âm.

Quý Tinh Oánh cũng không để tâm chuyện này. Tiết học ngày thứ hai không nhiều, sau tiết học buổi sáng, cô về phòng ngủ trưa, đến hơn ba giờ cùng Chu Bạch đi học tiết toán cao cấp.

Thầy giáo giảng quá chán, ngày hè chói chang càng khiến người ta buồn ngủ. Ngay tại thời điểm cô tưởng mình không thể chống đỡ được, đột nhiên nghe tiếng hít thở dồn dập của Chu Bạch.

Cô nghiêng đầu nhìn sang, suýt chút nữa là la lên.

Là Phó Trú.

Hôm nay anh mặc áo thun trắng, tóc vừa gội. Phó Trú vào từ cửa sau, đôi chân dài ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau anh là Cố Ý, cậu ấy ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Chu Bạch.

Cơn buồn ngủ của Quý Tinh Oánh bay sạch.

Hai người vào từ cửa sau, cô và Chu Bạch ngồi dãy cuối nên không gây ra tiếng động lớn… nhưng những cô bạn gần đó vừa trông thấy Phó Trú đã bắt đầu xôn xao.

Cố Y ngồi xuống, cười cười với Chu Bạch: “Tớ và A Trú đến học ké, hoan nghênh chứ?”

Chu Bạch hai má đỏ lựng, thẹn thùng gật đầu.

Cố Ý nhìn Chu Bạch, thì thầm: “Bạn học Chu, tớ có thể xem sách với cậu không?”

Quý Tinh Oánh chứng kiến cảnh cô bạn cùng phòng chẳng thèm thương lượng với cô, lấy sách giáo khoa cùng xem với Cố Ý.

. . .

Trọng sắc khinh bạn, quá đáng!

Còn người kia từ lúc ngồi xuống bên cạnh cô, cả người nằm nhoài lên bàn, tựa như không có xương sống.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao hôm qua Phó Trú hỏi thời khóa biểu của cô; cô đang tự hỏi tại sao người luôn trốn tiết khoa mình lại cố tình đến học khoa cô.

Thấy Phó Trú ngồi yên ở đó, không mở miệng, cô không chịu được bèn dùng nắp bút chọc vào cánh tay của Phó Trú: “Sao cậu đến đây?”

Nửa khuôn mặt vùi ở khuỷu tay, vài giây sau mới lên tiếng: “Tính là buổi sáng, nhưng không dậy nổi?”

Quý Tinh Oánh sững người, thốt lên: “Sao cậu không học tiết khoa cậu?”

Phó Trú: “Hôm nay tớ không có tiết.”

Dừng một chút, anh nghiêng mặt sang một bên nhìn cô, nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Tớ thích nghe giảng toán cao cấp.”

Quý Tinh Oánh: “…”

Có trời mới tin được!

Dù sao cũng đang trên lớp, cô cũng không nói chuyện phiếm, bắt đầu chuyên tâm nghe giảng.

Nếu chỉ có cô thì không sao, nhưng… tai trái luôn nghe tiếng lào xào của Chu Bạch và Cố Ý, bên phải lại có thêm “Đại Phật” nên dĩ nhiên dù cố gắng đến mấy cô cũng không khỏi xao lãng.

Thầy đang đưa ra ví dụ, sau đó viết lên bảng một đề để mọi người tự tính toán, cô cầm bút viết được hai hàng cảm thấy mình có thể giải theo cách khác hay hơn, nên ngừng lại, suy nghĩ một chút.

Đúng lúc này, Phó Trú đang nằm dài trên bàn đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Anh không nói tiếng nào, cầm cây bút trên bàn, xoay quyển tập của cô sang hướng mình rồi hí hoáy viết.

Chữ của anh rất đẹp, nắn nót, hoàn toàn không giống chữ gà bới của đám con trai.

Chưa đến một phút, Phó Trú trả lại tập cho cô.

Quý Tinh Oánh há hốc miệng.

Cô nhìn qua Phó Trú, rồi lại nhìn vào vở, bài giải rất mạch lạc, cô nhìn lên bảng, đáp án chính xác.

Giống như đúc.

Thậm chí anh còn giải nhanh hơn thầy hai bước, trực tiếp đưa ra đáp án.

Quý Tinh Oánh ngây người.

Đây là đề nâng cao, cô đoán chỉ một phần tư sinh viên ở đây có thể giải được, nhưng chỉ trong thời gian ngắn Phó Trú đã giải xong.

Không phải anh hay trốn học sao?

Hay đúng như lời anh nói, anh thích toán cao cấp nên học tốt hơn?

Cô nhìn chằm chằm phần tóc gáy đen nhánh, trong đầu đánh dấu hỏi to tướng.

Chờ sau khi hết tiết học, Phó Trú và Cố Ý cũng không có ý định đi về, Cố Ý chỉ căn tin cách đó không xa: “Chúng ta cùng nhau ăn tối được không?”

Quý Tinh Oánh còn chưa lên tiếng, Chu Bạch thấy sắc quên nghĩa lập tức gật đầu lia lịa. Cô hết cách đành phải đi theo bọn họ.

Phó Trú cũng không nói gì, đi bên cạnh cô.

Chu Bạch và Cố Ý vừa vào đến căn tin ngay lập tức ra quầy lựa món. Cô nghĩ rằng Phó Trú cũng sẽ đi ra đó chọn thức ăn, nhưng không anh chàng đi từng bước sát theo cô.

Quý Tinh Oánh nhìn anh, dừng bước, do dự: “Cậu muốn ăn gì?”

Phó Trú nhướn mày: “Cậu thì sao?”

Quý Tinh Oánh ngẩn người: “Tớ ăn mì, còn cậu?”

Phó Trú: “Ăn!”

Hai người đến trước quầy mì, gọi hai phần, Quý Tinh Oánh lấy thẻ ăn cơm, liền nghe Phó Trú nói: “Cậu trả giúp tớ, tớ chuyển tiền cho cậu.”

Đợi lấy mì, về chỗ ngồi cô mới mở Wechat, phát hiện Phó Trú chuyển cho cô gấp mấy lần tiền dĩa mì.

Cô quay đầu hỏi: “Cậu chuyển tiền cho tớ nhiều như vậy làm gì?”

Phó Trú cầm đũa, mắt cũng không hề nhìn cô: “Tớ chuyển trước!”

Quý Tinh Oánh mờ mịt: “Đưa trước?”

Cố Ý ngồi đối diện bọn họ nở nụ cười thâm sâu: “A Trú ngày mai qua đây học tiếp, tiện mời cơm cậu luôn.”

Cô còn chưa lên tiếng, đã nghe Phó Trú đáp: “Ừ!”

Quý Tinh Oánh cắn môi: “…. Cậu tính mời mấy lần?”

Phó Trú gắp sợi mì nhàn nhạt đáp: “Không kỳ hạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK