BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY
CHƯƠNG 03
Đôi mắt Trình Dật Văn lóe lên một cái.
Cảm sốt khiến anh đầu choáng mắt hoa, thuốc và giấc ngủ ngắn cũng đỡ hơn nhiều…. Trong lúc mê man đó anh vẫn nhớ cô.
Anh muốn nhổ nước bọt chính bản thân mình, giống như cậu nhóc vừa qua tuổi dậy thì, trong mơ cũng nhớ đến nụ cười và giọng nói của người phụ nữ này.
Hiện tại, giấc mơ đã thành hiện thực, người trong mộng đang dựa bên tai anh, muốn thiêu đốt anh, điều này khiến đại não của anh mất kiểm soát.
Lý trí nói anh biết tuyệt đối không thể chạm vào người phụ nữ này.
Bọn họ mãi mãi không có kết quả.
Đây là người phụ nữ của ba Bành Huy, người anh em của anh.
Nếu như anh dám đụng vào… vậy anh dám đùa với lửa.
Thi Gia đang ở rất gần nên có thể cảm nhận được anh đang lùi về sau, tâm tình lạnh đi.
Cô càng áp sát: “Sức lực ở Nhất Mộng hôm qua đâu rồi?”
Mặt anh không có biểu cảm, anh nắm lấy bờ vai cô, kéo dài khoảng cách của hai người: “Đó là vì tôi đã biết bí mật của chị.”
“Cái đó thì có gì là bí mật chứ.” Thi Gia cong môi: “Vốn dĩ tôi cũng không tính giấu cậu.”
Cô nói không sai.
Tối qua cô đã nói rất rõ, dạng người cô thích không phải là anh.
“Chị thích trai già.” Anh cụp mắt, “Vậy chị đến tìm tôi làm gì?”
“Cậu đoán xem.”
Thi Gia nhìn Trình Dật Văn, đưa tay đi từ gò má lướt xuống yết hầu.
Anh cảm nhận được ngón tay mềm mịn đang di chuyển nơi yết hầu của mình… Cảm xúc xao động mà anh đang muốn che giấu lại bắt đầu chập chùng.
Anh cảm giác mình đã bị người phụ nữ này đầu độc.
“Tôi không muốn đoán.”
Trình Dật Văn bỗng chốc cảm thấy khó chịu, anh cố nén cơn giận, gạt tay cô ra, đi ra bàn ăn.
Anh mở hộp cháo, lấy muỗng. Từ sáng đến giờ anh chưa ăn gì nên cũng rất đói bụng.
Có lẽ Thi Gia hỏi qua Bành Huy nên mua món rất hợp khẩu vị anh, là cháo cá và cải rổ xào. Anh cúi đầu múc một muỗng cháo, rồi ngẩng đầu nhìn, cô vẫn ở đó.
Anh tự nhận mình đã biểu hiện thái độ tiễn khách rất rõ ràng.
Thi Gia vẫn đứng đó, thấy anh nhìn sang, cô liếm môi dưới, đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống đối diện.
Anh lạnh tanh quan sát nhất cử nhất động của cô: “Lát nữa tôi chuyển trả tiền mua cháo và thuốc cho chị.”
Thi Gia chống cằm, cong môi.
Con ngươi khẽ di chuyển, âm điệu nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lôi cuốn: “Cậu biết không? Cậu rất đáng yêu.”
Anh vừa nuốt muỗng cháo, nghe câu này tim anh như tê đi. Từ xưa đến nay chưa ai dùng từ “đáng yêu” để miêu tả anh.
Họ bảo anh tuyệt tình một cách khôn khéo, nói anh thay đổi thất thường, nói anh lạnh lùng.
Vì vậy anh không thích người ta kêu anh “Đáng yêu”, một người đàn ông đã ba mươi tuổi đầu sao có thể hợp với từ “đáng yêu” cơ chứ?
Nhưng… không biết tại sao.
Khi cô nói hai từ này, anh không hề cảm thấy chán ghét.
“Bất kể dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo khi đến bắt chuyện với tôi, hay thời điểm cậu dùng sức hôn tôi, lại còn nói một đằng làm một nẻo muốn tôi biến đi, rồi đòi chuyển tiền trả tôi…” Cô cụp mắt nhìn anh, “Trình Dật Văn… con người cậu vừa ấu trĩ, vừa đáng yêu.”
Anh câm nín.
Trong phòng bầu không khí trở nên yên tĩnh và đầy ám muội, qua một lúc lâu anh đứng dậy, dọn dẹp mang chén ra bếp.
Anh ném rác vào thùng, xoay người, lại thấy Thi Gia tựa cửa tủ lạnh.
Cô khoanh tay, đôi môi anh đào khẽ cong: “Em trai, cậu ăn no rồi, có phải đã có sức làm chuyện khác?”
Trình Dật Văn nhìn cô chằm chằm.
Cuộc đời của anh cho đến giây phút này, đầu óc chưa bao giờ nóng đến thế này.
Chị sẽ hối hận.
Anh tự nhủ.
Dù cho người quyến rũ anh là cô; dù cho sau này anh cũng có thể có vô số phụ nữ khác thay thế cô, sau đó dần dần sẽ lãng quên cô; dù cho tình cảm và phụ nữ với anh mà nói cũng chỉ là gia vị cho cuộc sống anh mà thôi, không phải là thứ chi phối anh.
Anh là người sợ phiền phức.
Thế nhưng, một khi anh bước vào con đường này, sẽ có rất nhiều chuyện vượt ra khỏi sự tưởng tượng và vượt xa khả năng kiểm soát của anh.
Đến khi nước đổ khó hốt, bản thân cũng đã lún sâu vào vòng xoáy này.
Một lúc lâu sau.
Anh xoa trán, đầu rất đau, anh từng bước từng bước đi đến trước mặt cô.
Giọng nói không lộ ra chút cảm xúc nào: “Chị nhẫn tâm đối xử với một bệnh nhân như thế sao?”
Thi Gia: “Nghe Bành Huy nói cậu trăm công ngàn việc, bệnh nặng thì càng tốt.”
Chỉ cần anh cúi đầu có thể chạm đến môi cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên.
Nhờ ánh đèn nhà bếp anh đã có thể ngắm cô kỹ hơn hôm qua.
Hôm nay cô không trang điểm, gương mặt trắng nõn, thanh tú. Nếu như chưa biết tuổi, anh còn cho rằng cô nhỏ tuổi hơn mình.
Anh cụp mắt nhìn cô, cô ngửa đầu nhìn anh, cả hai không rời mắt.
“Thi Gia!” Qua một lúc, anh không kìm lại được, “Tôi biết chị muốn gì.”
Cô muốn một đêm, thậm chí nhiều đêm sung sướng.
Cô muốn thân hình cùng sức mạnh của trai trẻ.
Cô không ghét anh, thậm chí còn yêu thích anh… nhưng vỏn vẹn chỉ là thể xác mà thôi.
Chờ đến khi những dục vọng tan biến, cô lập tức bỏ về vòng tay người khác không quay đầu lại.
Anh nói gằn từng chữ: “Chị muốn, tôi cho chị!”
Nghe câu này, đáy mắt Thi Gia như phát sáng.
Chỉ có điều… khi cô tính mở miệng nói gì đó, Trình Dật Văn đã cúi đầu khóa miệng cô lại.
Như muốn càn quét và nuốt chửng mọi thứ.
Bọn họ hôn từ nhà bếp lảo đảo ra phòng khách.
Cô ôm lấy cổ anh, cảm nhận được bàn tay anh di chuyển xuống eo cô.
“… Cậu nóng quá!” Cô cắn môi anh, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, “Bị sốt rồi?”
“Không hẳn.”
Anh đưa tay cởi nút áo của cô, tay kia đi xuống sâu hơn: “Nóng hay không… chẳng lẽ chị không cảm nhận được ư?”
Khi anh nói câu này, cổ họng Thi Gia phát sinh những tiếng kêu trầm thấp.
Môi cũng Trình Dật Văn thuận thế di chuyển sang gò má, chếch xuống xương quai xanh, lưu lại một dấu hôn nóng bỏng.
Những khát vọng tối qua ở Nhất Mộng giờ đây được phóng to gấp trăm gấp ngàn lần.
Vốn anh tưởng mình có thể kiểm soát được tình hình nhưng khi chạm đến cô anh lại phát hiện mình không chiến mà bại.
Anh cho rằng sau khi uống thuốc anh có thể không còn chút sức lực nào nhưng bây giờ anh phát hiện hình như mình chẳng có bệnh gì cả.
Thêm vào đó, âm điệu của Thi Gia cũng rất êm ta.i
Cô nhìn những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trên trán của Trình Dật Văn, cảm thấy khá thú vị, cô đưa lưỡi liếm những giọt nước ấy.
“Chị muốn tôi giết chết chị sao?” Đáy mắt anh đỏ oạch.
Cổ của cô hơi ngửa ra sau: “Ừm… giết chết tôi đi.”
…
Trình Dật Văn không phụ lòng mong mỏi của cô.
Người phụ nữ giương nanh múa vuốt giờ lại ngoan ngoãn hơn, cô khịt mũi, dùng đôi chân mềm mại đá nhẹ chân anh.
Anh bật cười, đôi môi nóng bỏng dán lên vành tai cô: “Đây là tự chị nói muốn.”
“Cậu em… cậu cũng không được bỏ dở giữa chừng.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK