Đúng như Từ Khiêm dự tính, ông Từ đang đối mặt với một số dự án do anh để lại.
Ông cũng đã nhiều lần nói với anh là đi về đi, chuyện mẹ anh sẽ tính sao. Nhưng anh chỉ cười, khi nào chưa tính xong anh sẽ không đi về.
Về đó biết đâu có một ngày anh mất cả mẹ lẫn con như vậy thì không đáng đâu.
Từ Khiêm không nói mẹ mình xấu, nhưng bà cho anh những ấn tượng khó phai. Nội chuyện Nghi An suýt bị xảy thai cũng đã đủ khiến cho anh không thể bỏ qua được.
Nếu bà không phải là mẹ anh thì anh tin bà đã không được ở yên rồi.
Không động đến bà như là anh nể tình mẹ con với nhau, nhưng đừng lấn nước đến là sẽ ổn thôi. Mọi chuyện cứ như người xa lạ là đủ.
Chỉ là anh không biết nếu như chuyện của Lạc Nhân lộ ra vào ngày hôm đó thì bà có tìm người mới cho anh hay không!
Từ Khiêm tin là một khi bà không vừa ý Nghi An thì Lạc Nhân mà bị lộ chuyện xấu ra, bà sẽ nhanh chóng tìm cho anh một người hợp ý khác.
À không! Hợp ý bà chứ không cần anh hợp ý mới được. Những thứ hoa mĩ đó anh vốn không cần, những người đó coi như không đáng để anh phải khó khăn xử lý.
Nghi An cùng với Thanh Thanh cũng rất giống nhau, nhưng Từ phu nhân cũng không quá mức mà bắt Cố Minh đi tìm người mới.
Tình hình hiện tại của hai cô gái có sự thay đổi rất lớn, tuy hai người không thay đổi họ nhưng họ Lục đã ra thông báo việc Thanh Thanh là con ruột thất lạc của họ.
Cũng nhanh thôi, họ sẽ nói cho truyền thông biết về việc đó chứ không nói ra ở trên miệng mà thôi.
Dạo gần đây xảy ra nhiều việc, từ chuyện của Nam Hàng, đến Nghiên Trung bị hư cánh tay phải, cho đến việc chi thứ hãm hại họ nên vẫn chưa thông báo.
Nên tạm thời vẫn để Thanh Thanh chịu một chút uất ức.
Nhưng Thanh Thanh còn không mong làm tiệc gì đó, mệt lắm. Nếu như vậy thì cô vẫn thích đi đánh nhau hơn. Lúc trước còn có Giản Ái hay lâu lâu còn có Nghi An vô trận. Bây giờ cũng chỉ có mình Thanh Thanh đối mặt mà thôi.
Hai người đó đã có thai, ai mà dám cho họ vận động mạnh.
Thanh Thanh bị Cố Minh đâm chọc mấy hiệp lần liền nên đã rất mệt.
Nhưng anh ta lại không có ý định sẽ tha cho Thanh Thanh nên để cô nghĩ một chút rồi lại làm tiếp. Làm mãi mà Cố Minh không biết chán.
Hai thân mình trần ôm nhau, Cố Minh đương nhiên ham muốn nên hết hôn rồi sợ sờ, hết sờ rồi lại xoa nắn.
“Đừng…mệt lắm”. Thanh Thanh bị anh ép muốn khô luôn rồi.
“Anh vẫn chưa mệt…”. Cố Minh nằm ôm cô nàng nhưng tay lại đẩy hai chân của cô ra rộng hơn, lại đút ngón tay vào tiếp.
“Hu hu…tha cho em đi…”. Thanh Thanh bị anh mò đến thì vội xin tha.
“Ướt như vậy rồi mà em không muốn làm à”. Cố Minh lật chăn lên sau đó thì trường xuống người cô ấy, để hút mật d.ịch.
Hai chân bị đẩy lên cao, chiếc lưỡi lại một lần nữa hăng say làm việc mà mình muốn. Mặc cho Thanh Thanh khóc hu hu, Cố Minh vẫn đưa lưỡi mình vào trong ho.a h.uyệt của cô mà hút.
Cả người Thanh Thanh quằn quại uốn éo theo mọi động tác của anh.
Rất nhanh Thanh Thanh đã tuôn ra một dòng m.ật th.uỷ. Cố Minh say mê hút hết những thứ đó, rồi lại muốn làm thêm một lần nữa.
Thanh Thanh đạt cao trào, cho nên khi anh dừng lại, cả người cô như từ trong cõi mộng bước ra, cả người rất khó chịu. Cho nên bất giác Thanh Thanh giang rộng hai chân mình ra, những ngón chân cứ thay phiên nhau nhúc nhích.
Cố Minh lúc này nhìn vào Thanh Thanh không khỏi mỉm cười hài lòng trong việc khơi dậy d.ục vọng của cô. Anh cởi quần mình ra sao đó vuốt ve thứ to lớn đó, Thanh Thanh vịn lên vai anh, mông khẽ nhích lên một chút. Để cho anh dễ dàng đi vào.
Nhưng Cố Minh lại không muốn ở tư thế truyền thống này.
“Quay lại đi em. Anh muốn đi vào từ phía sau em hơn. Sẽ sướng hơn rất nhiều”. Thanh Thanh bị anh nói mà đỏ mặt, nhưng cũng gật đầu sau đó tự mình di chuyển người lại. Hai tay của chống vào đầu giường để làm điểm tựa cho mình, sau đó tự động nằm xuống, nhưng mông vẫn nhỏm lên.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Cố Minh hôn lên tai của Thanh Thanh rồi thân dưới đút vào một cái thật sâu.
“A…sâu quá…”. Anh ép Thanh Thanh đến mức suy sụp, khiến cô không khỏi hét lên.
Vừa mới làm cho nên nơi đó của Thanh Thanh có chút rộng, Cố Minh ra vào rất thoải mái. Bàn tay cũng không ở yên, tìm đến ngực của Thanh Thanh mà xoa nắn nó.
“A…a…a…”.
“Chậm…chậm …thôi…a…”.
Anh đút vào rồi nắm lấy mông của cô bắt đầu đâm chọc ra ra vào vào, tư thế này Cố Minh tận hưởng Thanh Thanh vô cùng sâu và cũng rất kích thích anh.
Cố Minh thẳng lưng nhanh chóng đâm chọc nhanh hơn nữa, khiến cho Thanh Thanh chịu không nỗi rất nhanh đã lắc đầu xin tha.
“Không…không…a…chết em…đừng mà…”.
“Đừng…tha cho em đi…Cố Minh ơi…”.
“Hu hu…hu hu…a…ưm…”.
Bạch bạch bạch. Mông của Thanh Thanh chuyển động theo động tác của anh, nên khi va chạm vào nhau thân thể tạo ra thành tiếng vô cùng đỏ mặt cho người nghe.
Nhưng đối với Cố Minh thì như vậy vẫn chưa đủ, anh bỏ mặt ngoài tai những lời nói của Thanh Thanh chỉ biết hiện tại anh phải đâm Thanh Thanh rất sâu, sâu đến tận tử cung thì anh mới hài lòng.
Vì tiếng kêu rên của Thanh Thanh nghe quá bắt tai, cùng với thân thể chổ đỏ chổ trắng do anh đem đến nữa.
Cả người Thanh Thanh bị anh đâm như muốn bay ra khỏi giường, nếu cô không được anh nắm lại thì cô đã rớt xuống từ lâu rồi.
Vì hiện tại chỉ có hai người ở nhà, nên Cố Minh không tiết chế Thanh Thanh cũng vậy, nên anh thì ra sức làm, còn cô thì ra sức kêu rên.
Âm thanh đặc biệt lớn hơn thường ngày. Điều đó làm cho anh rất thích.
Thanh Thanh nghe theo anh, nên càng lúc họ càng càn quấy. Sợ Cố Minh nghĩ mình d.âm đ.ãng nên mới kêu lớn như vậy nên cô đã gục mặt vào gối, cố gắng ngăn lại tiếng kêu của mình.
Chỉ phát ra ưm ưm thật nhỏ.
Cố Minh nhíu mày, kéo người cô lên.
“Rên lên đi em, anh muốn nghe”. Sau đó lại luận động tiếp tục.
“A…không…nhanh …nhanh…”. Giọng nói cũng đứt quãng, ngôn từ lộn xộn cả lên.
“Em muốn nhanh hơn nữa à. Được thôi”. Cố Minh hì hục đâm mấy cái liên tiếp. Thanh Thanh lắc đầu nguầy nguậy, đâu phải thế đâu!
“Hu hu…chậm …chậm thôi mà…em chết mất…Cố Minh…chậm thôi a…”.
Từ trong u cốc lại tiết ra một dòng d.âm thuỷ, Cố Minh biết cô đã đạt cao trào thêm nữa, nên động tác chậm lại một chút.
Thanh Thanh không ngừng thở phì phò. Thở rất mạnh, Cố Minh rút ra, trên thứ to lớn của anh dính những thứ chất lỏng trắng đục của cô tiết ra.
Anh nằm xuống giường, để Thanh Thanh ngồi lên mình, sau đó anh lại luận động tiếp tục, hoàn toàn không cho cô thời gian nghĩ ngơi.
Thanh Thanh biết tư thế này, cô ngồi lên anh, cùng anh đâm chọc, hai đôi gò bồng đảo của cô lắc lư qua lại, rồi lại lên xuống, Cố Minh xoa bóp nó.
Tiếng nước từ trong hạ thể của hai người phát ra òm ộp.
Thanh Thanh nhắm hai mắt lại, tay chống lên ngực anh, cũng đưa đẩy từng nhịp. Nhưng cũng rất nhanh đã mệt nên đã gục xuống ngực của Cố Minh, để mình anh luận động.
Cố Minh ngậm lấy môi cô, cạy mở môi để đầu lưỡi mình đưa vào, hai người hôn nhau đến mức răng môi không chút kẻ hở.
Cố Minh hơi ngồi dây, để đâm chọc cho sâu hơn, hai ngực cô bị anh ép đến mức biến dạng.
Thanh Thanh cả người đều mệt mỏi, nên mặc cho anh làm mình mà không ngăn cản, tiếng rên cũng khàn đặc đi hơn nhiều.
Thời gian Cố Minh đâm thọc rất sâu, lâu đến mức Thanh Thanh biết mình sẽ không được anh tha cho dễ như vậy đâu vì anh đang say mê làm việc mà.
“A…Cố Minh ơi…a…a…”.
“Anh đây em…”. Cố Minh ôm lấy hông cô, động tác cũng dịu hơn lúc ban đầu một chút. Nhưng mà Thanh Thanh đã quen với việc anh đâm nhanh rồi, nên cô khẽ lắc đầu.
“Nhanh…nhanh một chút đi a…sướng quá…a…”.
Cố Minh vốn dĩ tội nghiệp cô vì anh làm khá nhanh, sợ cô sẽ sợ mình đi, nhưng không ngờ…cho nên anh đã không hề thương tiếc nữa.
“A…a…a…a…”.
Anh đâm rất nhanh, lúc sau thì mới bắn ra. Cả hai lúc này đầu đạt cao trào, miệng không ngừng thở dốc.
Khi anh rút ra thì ga giường đã dính rất nhiều nước, lại còn nhăn nhúm, nhăn đến mức không biết được hình dạng ban đầu. Anh hôn lên tóc cô.
Đêm nay như vậy là đủ rồi, hôm sau làm nữa vậy. Anh bế cô đi tắm sơ, sau đó thì trần truồng mà đi ngủ.
Thanh Thanh mệt đến mức nói không ra hơi, nên rất nhanh đã ngủ say. Còn Cố Minh thì tinh thần đầy sảng khoái. Thích thú đến mức không ngủ được.
Nên anh đã nhắn hẹn gặp Lục Nghiên Trung và Từ Khiêm để hỏi han tình hình của họ. Tạm thời Trần Cảnh Hoài đã đi về quân đội nên không gặp anh ta được.
Danh Sách Chương: