Ngày hôm sau lại đến phòng vẽ, Triệu Tường nhìn thấy bức tranh của Chu Hân Vũ ở trong góc, mọi bước (vẽ) đều đã hoàn thành. Chỉ là có chút kinh dị. Tranh vẽ một con mèo chết màu trắng nằm ngửa trên mặt đất, bốn chân mở ra hình chữ đại, không còn bàn chân, máu chảy xuống thấm ướt sau lưng, nhuộm bộ lông thành màu đỏ. Tàn nhẫn hơn, cái đầu nó chỉ còn là một bãi thịt nát vụn, một đống đỏ tươi. Chu Hân Vũ sao lại vẽ loại tranh này!
Lúc này, Chu Hân Vũ bước đến.
Cô không thèm nhìn Triệu Tường đứng một bên, cầm lấy bản vẽ, Triệu Tường thấy bàn tay cầm bản vẽ của cô run lên một chút, cậu nhìn vào góc phòng, có mấy cục phân mèo.
Sau đó cô làm như không có chuyện gì tiếp tục vẽ.
Triệu Tường cũng dọn xong khung tranh, nhưng là không nhúc nhích, cậu nhìn chằm chằm sau lưng Chu Hân Vũ, cảm giác ngày càng mạnh lên, cậu cơ hồ có thể khẳng định, Chu Hân Vũ không bình thường!
Hôm nay Ninh Xuyên không tới phòng vẽ, hai người hẹn nhau cùng ăn trưa. Lúc cậu đến căn tin, Ninh Xuyên đang nói chuyện với một người, Triệu Tường đứng xa xa chờ hai người họ nói xong. Ninh Xuyên dường như rất cao hứng, nói nói không ngừng, bỗng nhiên lại chỉ chỉ Triệu Tường ở phía xa nói, nam nhân kia nhìn sang hướng cậu một chút, hai người lại nói thêm vài câu, cuối cùng nam nhân nọ gật đầu rời đi.
Triệu Tường biết người đó, là chủ nhiệm ban của cậu và Ninh Xuyên. Ninh Xuyên thuộc khoa kiến trúc, lúc trước phòng ngủ bên khoa đều chật cứng, dư ra Ninh Xuyên, tên dưa thừa này bị bạn bè đuổi đến phòng ngủ của Triệu Tường. Quan hệ của khoa thiết kế quảng cáo và thiết kế kiến trúc vốn tốt, phòng 434 Triệu Tường cùng hai bạn cùng phòng không phản đối, thế là Ninh Xuyên trở thành thành viên thứ tư của phòng.
Triệu Tường đi qua hỏi, "Sao vậy?"
Ninh Xuyên đắc ý nói, "Tác phẩm lần trước của tớ đoạt giải rồi!"
Hai người vừa xếp hàng mua cơm vừa nói chuyện với nhau. Ninh Xuyên vui mừng hớn hở miêu tả tác phẩm của cậu ta có bao nhiêu vĩ đại, như thế nào được giáo viên nhìn trúng, chủ nhiệm ban khích lệ cậu ta ra sao, nói đến nói đi lại chẳng nói đến trọng điểm.
Triệu Tường nhịn không được hỏi, "Thưởng cái gì?"
Ninh Xuyên nhất thời yên tĩnh, "Thầy Yến nói cái chính là trải nghiệm lần đầu đoạt giải, so với thưởng quan trọng hơn nhiều."
Triệu Tường trêu ghẹo nói, "Không có? Cái này thì thưởng làm gì, không có ý nghĩa."
Ninh Xuyên bất mãn nói, "Sao lại không có ý nghĩa, quan trọng là bản thân, không cần để ý vật ngoài thân!"
Triệu Tường vừa gật đầu vừa nói, "Không tồi, bữa cơm này cậu trả."
Ninh Xuyên đáng thương hề hề nắm ống tay áo Triệu Tường, chân thành nói, "Ca ca, đệ sai rồi, thầy Yến không phải người tốt."
Triệu Tường liếc mắt sang người thầy đang ở chỗ cạnh cửa sổ, cách bọn họ khoảng cách vừa đủ nghe được, bình tĩnh nói, "Này không phải tớ nói nhé."
"..."
Thời điểm Ninh Xuyên trong lòng đang run sợ vì đắc tội với thầy giáo mà bị liệt vào danh sách đen, Triệu Tường nghĩ thầm, Yến Giang chẳng nhẽ giống như thiên hạ lưu truyền, cực kì keo kiệt?
Chào tạm biệt xong, hai người đi hai hướng khác nhau. Dưới áp lực của thầy Yến, Ninh Xuyên không dám không đến phòng tự học, mà Triệu Tường thì không phải học sinh ngoan, cũng không phải đối tượng thường xuyên bị để ý, đặc điểm nên có của tuổi trẻ cậu có đủ, so với ngoan ngoãn làm mọt sách, cậu thà về ký túc xá tự tại đánh một giấc.
Hai người cha mẹ duy nhất quan tâm mình mất, cơ hội sắm vai học sinh ngoan cũng không còn, Triệu Tường nghĩ, nếu cha mẹ còn thì tốt rồi. Cậu nhớ tới ngày trước một nhà ba người lại nghĩ tới chuyện phát sinh gần đây, nội tâm nói: sinh mệnh thật mong manh.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình. Cậu nghĩ đến mấy người kia trên xe buýt, sống còn trước mặt, duy nhất lo lắng cũng chỉ có bản thân, ai mà không muốn sống?
Cha mẹ qua đời, thân thích xem thường, nhìn thấu nhân tâm ấm lạnh, cậu đã từng có ý định mặc kệ bản thân. Trải qua sự kiện kia, cậu lại cảm nhận được sinh mệnh là vô cùng trân quý và yếu ớt, đồng thời cũng rõ tường được khát vọng sống từ trong thâm tâm.
Bỗng bên trong bụi cỏ có một âm thanh kéo dài đánh gãy mạch suy nghĩ của cậu, Triệu Tường phục hồi tinh thần, đứng lại chờ cái gì đó đi ra.
Âm thanh kéo dài trong chốc lát liền im lặng, Triệu Tường dùng chân chọt chọt một chút, không có gì cả.
Chu Hân Vũ như trước tiếp tục hăng hái hoàn thành bức tranh màu nước, cạnh thi thể của mèo nhỏ xuất hiện một hình dáng mới. Có thể nhìn thấy trên gáy cô xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn.
Cô chợt quay đầu về phía cửa phòng vẽ tranh, mới nãy cô thấy giống như có cái gì mới lóe qua, nhìn nghiêng sang cửa, dư quang bắt được một bóng dáng phóng nhanh qua trên mặt đất, tay cầm bút vẽ run lên. Bởi vì đa số học sinh đều đã đến phòng tự học, một số khác cũng đi làm chuyện của mình, buổi tối tại phòng vẽ chỉ có một mình cô. Một mình một người trong tình huống này khó tránh làm cô thấy sợ hãi.
Cô khẽ cắn môi, bàn tay run rẩy tiếp tục bức tranh.
Thời gian trôi qua nhanh, cô không ngừng lặp lại khung cảnh quen thuộc đã khắc sâu trong đầu, từ ngón tay cầm bút trắng bệch có thể thấy được tâm trạng vô cùng khẩn trương của cô, cô không dừng lại liên tục vẽ, một hình dáng hiện ra rõ ràng, là người.
Chợt phía sau truyền đến một âm thanh nói, "Bức tranh không tồi, chỉ là hơi đẫm máu."
Bút trong tay Chu Hân Vũ vụt một cái rơi xuống, thanh âm đột nhiên vang lên trong căn phòng trống trải có vẻ đặc biệt lớn, nghe ra được ý tứ trong lời nói, Chu Hân Vũ có chút tức giận quay đầu lại.
"Thật xin lỗi, quấy rầy em.", người mới xuất hiện áy náy nói.
Thấy rõ người tới, cô cũng không thể tức giận, huống chi người ta còn nói xin lỗi, cô có chút ngại ngùng nói, "Sao thầy Yến lại đến phòng vẽ tranh?"
Yến Giang cười cười, "Đến xem học sinh của thầy có ai nhàn hạ hay không, lúc thấy đèn phòng vẽ tranh sáng thầy còn đoán xem ai còn chăm chỉ, sớm nên nghĩ tới Hân Vũ."
Chu Hân Vũ thầm nghĩ thầy Yến đúng như lời đồn đãi bình thường rất nghiêm khắc, bây giờ thì còn ai ở phòng tự học nữa, lại bởi vì nửa câu sau nên mặt có chút đỏ, chưa từng có ai khen trắng ra như vậy với cô, khiêm tốn trả lời, "Không có. Ninh Xuyên của lớp thầy mới là siêng năng, lần này đoạt giải trường còn phải thưởng mà."
Yến Giang cùng cô tự khen vài câu, chuyển đề tài lại nhớ đến bức tranh, giáo sư chỉ vào nét vẽ, "Sao lại nghĩ đến khung cảnh này, em không sợ sao?"
Chu Hân Vũ do dự một chút rồi nói, "Nói thật với thầy, trước đây em từng thấy qua cảnh này, thật lâu về sau cũng không quên được, lo lắng lâu dài nên em mới dựa trên cảnh đó vẽ lại nó."
Yến Giang kinh ngạc nói, "Vậy nhất định là khắc rất sâu? Nếu không sao qua nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhớ rõ thế." Hắn sờ sờ bức tranh, "Màu vẽ đều vừa đẹp."
Chẳng hiểu vì sao, nội tâm Chu Hân Vũ nảy lên, vì che giấu nên đành nói, "Giáo sư xem giúp em còn chỗ nào cần cải thiện không?"
Toàn bộ Khoa Nghệ Thuật đều biết Yến Giang từng là nhân vật gây phong vân khắp đại học D, đơn giản vì tranh anh không chỉ trưng bày ở trường học mà còn lấy giải thưởng lớn trong nước, Chu Hân Vũ hỏi vậy còn có ý tứ thỉnh giáo bên trong.
Yến Giang nhìn một lát thì nghiêm túc nói, "Rất tốt, toàn bộ đều ổn, rất thật, nhưng em không biết là em dùng rất nhiều thời gian để vẽ sao? Cảnh máu me không cần nhiều vẽ nhiều, con gái hẳn nên thích những thứ xinh đẹp."
Chu Hân Vũ nói phải.
Tiễn bước Yến Giang, nhìn bàn vẽ có chút ngốc ra, hơn nữa thời gian qua thực tiến triển có chút chậm, ngẫm lại thấy có một mình mình cũng sợ hãi, Chu Hân Vũ nhanh chóng dọn dẹp rồi chạy về.
–Hết chương 2–
Danh Sách Chương: