Yến Giang bất ngờ lao tới trước mặt Khâu Hào, đấm ngã cậu ta, Khâu Hào và mọi người đều ngạc nhiên như nhau, trong thời gian ngắn, trừ tiếng hít vì đau đớn của Khâu Hào cũng không có ai kịp phản ứng gì.
"Mày làm cái gì vậy!", Khâu Hào quát, lập tức đứng lên trả đòn.
Yến Giang bắt được cái tay đang vụt tới, dùng sức áp cậu ta lên mặt đất, đầu gối đè lên ghìm chặt hai chân đang lộn xộn, sau đó lần mò trên người cậu ta.
Tất cả mọi người đều ngơ cả người, Triệu Tường cũng đang ngơ ngẩn nhìn hành động của anh, cũng không biết là đang nghĩ cái gì trong đầu.
Dường như đã tìm thấy cái gì đó, Yến Giang thả Khâu Hào ra, không thèm nhìn tới người ta nữa, từ trong người cậu ta rút ra một mẩu giấy nhỏ được cuốn lại.
Thấy vậy Triệu Tường đột nhiên hiểu ra, vội vàng đi tới ngó đầu vào nhìn, trên tờ giấy viết: chỉ, có, năm, con, người.
Nhân lúc mọi người không để ý, Triệu Tường và Yến Giang liếc nhìn nhau, sau đó phối hợp diễn một màn. Cậu không đợi cho Khâu Hào phản ứng, đánh phủ đầu trước: "Khâu Hào! Mày có ý gì!", vừa nói xong liền đi đến, phong thái này nhìn là biết chuẩn bị đấm nhau.
Lý Quân bước lên trước chặn Triệu Tường lại, "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ, cậu ta làm sao?"
"Đây không phải lúc để sinh sự!", Trình Duệ cũng lạnh lùng nói.
Triệu Tường vờ như nén lại cơn giận, chỉ vào Khâu Hào bảo, "Hỏi cậu ta đi!"
Thấy tất cả mọi người đang nghi ngờ nhìn mình, Khâu Hào mất tự nhiên nói, "Tôi cũng không tính giấu diếm gì, gấp gáp gì đó.". Cậu ta đứng một bên cảnh giác nhìn Yến Giang, "Cũng không phải chuyện gì lớn, muốn đánh nhau hả."
Mấy người bọn họ không hiểu gì, Yến Giang đi đến giải thích với bọn họ, "Cậu ta giấu thứ này.", nói xong thì vươn tay ra, để lộ mẩu giấy nhỏ.
Trong nhất thời mọi người đều bỏ qua Khâu Hào, bọn họ vây lại xem một hồi, Trình Duệ mở miệng đầu tiên, "Thì ra cái tên này giấu manh mối quan trọng như vậy.", bộ dạng hô to gọi nhỏ, làm cho Khâu Hào rụt cổ theo phản xạ.
"Vì sao cậu lại giấu?", Dư Băng vẫn mang gương mặt mơ màng, hỏi.
Vẻ mặt Lý Quân nhìn cậu ta cực kì phức tạp, không thể tin được Khâu Hào lại làm ra chuyện này, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, quan trọng là bản thân cậu ta hoàn toàn không hay biết gì hết! Tức là, Khâu Hào vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.
"Chắc hẳn là muốn bỏ chạy một mình rồi.", Trình Duệ hứng thú dạt dào nói, cậu ta không quan tâm gương mặt khó coi của Khâu Hào, với cậu ta, chuyện càng phức tạp càng hấp dẫn.
"Thật vậy sao?", Dư Băng hỏi theo, nếu không phải đã biết trước tính cách của cô nàng mọi người còn tưởng cô đang phối diễn với Trình Duệ rồi.
"Cái này còn cần phải bàn hả!", Trình Duệ vui sướng khi người gặp hoạ, đang nói chuyện mà còn liếc về phía Triệu Tường và Yến Giang, cậu đang rất rất tò mò với tình huống này bọn họ định giải quyết như thế nào.
"Thật sự giống như bọn họ nói à? Khâu Hào, cậu ích kỷ như vậy sao?", đến cả Lý Quân cũng mang biểu cảm thất vọng tràn trề nói, cậu ta tin lời mọi người, đương nhiên, cậu cũng hiểu Khâu Hào là loại người gì, với nhân phẩm của cậu ta thì đúng là có thể làm được chuyện này.
"Lão tử làm thế thì sao nào!", bị mọi người oanh tạc, Khâu Hào vẫn luôn làm đà điểu rụt cổ bỗng chốc như bị chạm dây thần kinh, hoặc là vứt toẹt luôn mặt mũi, cũng có thể là vò mẻ không sợ nứt, gào lên.
"Ha ha", tiếng cười của Trình Duệt rất gian xảo, không ai thèm để ý, bởi vì không biết hắn ta cười cái quỷ gì.
Triệu Tường vừa định nói thì bị Yến Giang tiến lên giành trước, "Chúng ta tách ra, tôi cũng không thể tin tưởng mọi người tiếp nữa. Tôi và Triệu Tường một nhóm, mọi nguời muốn lập nhóm hay ở một mình thì tuỳ chọn." Sau đó anh ta không thèm để ý tới mọi người, ngồi qua một góc nghiên cứu tờ giấy.
Nghe anh ta nói như vậy, đến Triệu Tường còn sửng sốt huống chi mọi người, cả cậu cũng không nghĩ anh ta sẽ nói thế. Cậu nghĩ cùng lắm Yến Giang sẽ dạy cho cậu ta lễ nghĩa làm người một chút rồi thôi, dù sao cũng cần cậu ta nghe lời mà, cho nên cậu mới phối hợp diễn với anh. Ai ngờ được mục đích của anh lại là tách ra khỏi mọi người! Hơn nữa, Triệu Tường cũng lo lắng, lúc này mà tách ra thì không có lợi, nhiều người nhiều sức, dù sao bọn họ cũng đang đối mặt với một tình huống quỷ dị mà, còn chưa biết tương lai sẽ xảy ra cái gì mà tách ra.
Đương nhiên, cậu không cho rằng Yến Giang sẽ vì vô trách nhiệm mà nói thế, chắc chắn anh ta có lý do của mình, hoặc là, một mục đích nào đó để hành xử như vậy. Cậu điều chỉnh cảm xúc, duy trì vẻ mặt lãnh đạm đi về phía Yến Giang.
"Này, cũng không cần phải đến vậy chứ!", Lý Quân rướn cổ lên nhìn về hướng hai người Triệu Tường, cậu ta không hiểu vì sao chỉ vì chuyện nhỏ này mà tách ra, mặc dù là do Khâu Hào sai trước nhưng cũng không nghiêm trọng đến nỗi này chứ.
"Bảo chia nhóm cũng là mấy người, giờ tách ra cũng do mấy người nói. Hai người có nghĩ tới nếu tách ra sẽ khó khăn đến mức nào không?", Khâu Hào cũng nói, cậu ta biết mình làm sai, nhưng đây chỉ là vì bản thân thôi, cậu ta chỉ muốn thoát ra sớm nơi quỷ quái này. Nhưng bản thân cậu cũng nhận ra không thể dựa vào một người được mà. Giờ Yến Giang nói vậy làm cho lòng cậu ta giật thót. Hai người họ chắc chắn không phải người mới, giờ không có họ giúp đỡ, nếu muốn bình an rời đi sẽ càng thêm khó khăn, cậu ta cũng không muốn chết ở đây.
Chỉ có Trình Duệ và Dư Băng không phát biểu ý kiến. Triệu Tường và Yến Giang không thèm để ý bọn họ đang gào thét, ngồi cạnh nhau nhỏ giọng đàm luận.
"Sao lại làm vậy?", Triệu Tường vừa ngồi xuống bên cạnh đã không nhịn được nói, âm thanh bị ép xuống thật thấp. Hiện tại bọn họ đã cách khá xa chỗ cũ, đến ngay sát cạnh thi thể rồi, dù không nói nhỏ thì bên kia cũng không nghe được. Đây là lần đầu tiên Triệu Tường cảm thấy sân khấu lớn cũng có lợi.
"Sao lại làm cái gì?", Yến Giang cố ý hỏi ngược lại.
"Đừng có nhái lại, em biết thầy cố ý nói như vậy, thầy có ý gì?"
"Ầy bị cậu phát hiện rồi. Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ không muốn hành động chung với bọn họ thôi."
"Nhưng bây giờ không phải lúc cãi nhau, em biết thầy có lý do mà, nói đi chứ.", Triệu Tường vội nói, cậu không tin Yến Giang vô duyên vô cớ lại làm vậy, mặc dù không hoàn toàn nhưng cậu cũng có chút hiểu biết về con người Yến Giang.
"Đây.", anh chỉ vào tờ giấy.
"A, đúng rồi, em còn chưa hỏi đây là cái gì đâu!", bây giờ Triệu Tường mới nhớ tới tờ giấy mới xuất hiện này.
"Cái này do tôi cố ý viết.", Yến Giang Yến giang dùng cằm một lóng tay sân khấu hạ đích màu đỏ thảm, nói
Yến Giang tiếp tục giải thích, "Hiện tại chúng ta có 6 người, còn trên tờ giấy lại viết 5. Tôi cố tình viết 5 là để cho đám người kì quặc kia biết, bên trong bọn họ có một người kì lạ."
"Có người là quỷ? Không thể nào! Em cũng không có cảm giác gì.", Triệu Tường lập tức phủ định.
"Khoan hãy phản đối, từ từ nghe này."
Triệu Tường thu hồi sự ngờ vực, nghe Yến Giang giải thích, "Tôi đã nghi ngờ từ đầu rồi. Sự kiện lần này khác với các sự kiện trước. Nó nhốt hết tất cả những người có liên quan tới ma quỷ vào trong đây nhưng lại không giết chết hết ngay, vì sao lại làm vậy?"
"Nó lại còn cho chúng ta những mảnh giấy, với tờ giấy ghi không thể gọi tên người khác, tôi nghĩ nó là "không thể gọi tên người', có phải hay không, trừ những người có tên còn có thể gọi thứ khác, như là, quỷ chẳng hạn?"
"Ý anh là trong số chúng ta có một người là quỷ? Sự kiện lần này là để tìm quỷ ư?", Triệu Tường bừng tỉnh nói, nếu như vậy là có thể giải thích được hành vi của Yến Giang, đúng, chỉ có làm vậy mới có thể bảo đảm an toàn của bản thân, bởi vì cậu và Yến Giang không thể là quỷ, quỷ chỉ có thể là một trong 4 người kia.
"Nhưng em không cảm nhận được gì cả!", Triệu Tường chợt nghĩ tới, cậu hoàn toàn không nhận ra, trực giác của cậu không thể nào sai được chứ.
"Chuyện này có thể hiểu được."
"Hả?"
Yến Giang cười nói, "Cậu suy nghĩ lại đi, trường học tạo ra trò chơi sao lại để cậu dễ dàng đạt được chiến thắng."
Triệu Tường im lặng, đúng vậy, lần này là sự kiện của Yến Giang, nếu anh ta không gọi mình có lẽ cậu còn không biết đến nó, nhưng hiện tại trực giác của cậu lại không thể dùng trong sự kiện này, cái trường này đúng là không cho người ta cái khe hở nào để chui hết luôn.
Tựa như nhìn ra sự nản chí của cậu, Yến Giang như an ủi vỗ đầu cậu, "Tiếp tục nói về sự kiện lần này đi. Có vẻ lần này không được gọi sai tên người đâu, cái chết của Lục Gia Phàm là minh chứng, cậu ta không phải quỷ mà lại bị gọi tên, nhưng may là điều này cũng cho tôi một thông tin."
"Hả? Thông tin gì?", Triệu Tường vội vàng hỏi, bởi vì niềm vui bất ngờ mà hai mắt mở to sáng rực lên.
"Trình Duệ không phải quỷ."
Triệu Tường nghĩ một lúc đã hiểu, bởi vì cậu ta là người gọi tên Lục Gia Phàm, mà Lục Gia Phàm đã chết, cho nên cậu ta không phải quỷ, nếu vậy thì quỷ chính là một trong ba người kia.
Triệu Tường nhìn ba người kia, bọn họ không ai nói gì, cả Trình Duệ cũng thơ thẫn không biết đang nghĩ gì. Cậu quay đầu lại nhìn Yến Giang, "Không thể gọi sai tên của bọn họ, thật đúng là khó mà, nếu chẳng may gọi sai thì không phải là thành hung thủ giết người sao?"
"Đúng vậy, nhưng cũng không có quy định không thể gọi sai tên, dù sao nguyên nhân tử vong không phải là gọi "người" giả, mà là bị gọi sai.", ánh mắt Yến Giang loé lên, nhìn chằm chằm mấy người kia nói đầy ẩn ý.
"Không được.", Triệu Tường nhíu mày, việc đó và giết người cũng giống nhau, khác nào phạm tội? Mặc dù ở trong ngôi trường này thì việc phạm tội chẳng là cái thá gì, nơi này còn nhiều chuyện còn tàn nhẫn hơn cơ, nhưng những thứ này chỉ có quỷ mới làm được, con người vẫn không nên làm thế, đây là quy luật của xã hội loài người.
"Đừng lo vậy, tôi đùa chút thôi mà.", Yến Giang cười an ủi. Nếu không phải tình huống bắt buộc thì anh cũng sẽ không làm vậy, còn trong giây phút tính mạng gặp nguy thì anh cũng không ngại vương máu đồng loại trên tay. Bọn họ rất nhỏ bé, không hề vĩ đại chút nào đâu. Nhưng anh không thể nói ra những thứ đen tối này được, anh không muốn để Triệu Tường biết.
–Hết chương 6–
Tiểu NH: Lâu quá không đăng, hơi bận xíu. Đang đi thực tập, gần hết kỳ thực tập rồi mà giận quá nên ngồi edit trong giờ làm luôn. Lâu quá không edit nên quên sạch xưng hô rồi, chắc sẽ khác mấy chương trước nhiều nhiều ý, mọi người đọc bỏ qua nha. Cảm ơn mọi người.
Mùa covid này mọi người giữ sức khoẻ nha, dù từng là F0 cũng đừng ỷ y đó, có thể tái nhiễm hết. Chúc mọi người bình an, đi tìm chỗ thực tập vui vẻ chứ đừng như tớ ngu dại.
Đóng wordpress tránh bão xong lười mở lại quá hehe, mọi kênh đăng chỉ có wattpad: AyameIB thôi nha.
Danh Sách Chương: