Thống khổ đến mấy cũng không ngừng lại. Cảm giác bị bỏ qua này như sẽ đồng hành với cậu tới cuối đời. Đôi khi nhìn lại cũng không chỉ có mỗi mình cậu như vậy, mọi người đa số cũng từng trải qua những ngày giống với cậu, cuộc sống không lên xuống trập trùng, yên tĩnh đi đến tuổi già. Một cuộc đời như vậy cũng không tồi lắm đâu ha.
Lý Quân chỉ có thể an ủi mình như vậy. Chỉ có mình cậu biết, trong thâm tâm mình, từ tận đáy lòng mình đang mong cầu sự thay đổi. Cậu hy vọng mình có thể xông ra bên ngoài, để bản thân có được sự chú ý dù là nhỏ nhất, cũng không cần phải là chuyện lớn gì cả, làm một việc nhỏ nhặt nào đó, việc đó chỉ trở tay là xử lý xong cũng được, dùng một việc nhỏ bé thu được chút chú ý nho nhỏ, chỉ vậy thôi cậu đã thoả mãn rồi. Nếu không thì sao cậu lại chọn chơi cùng với Khâu Hào làm gì, cậu chưa từng từ bỏ ý định đó, cho đến khoảnh khắc gặp được Dư Băng.
Nói Dư Băng nổi tiếng thu hút ánh nhìn cũng không đúng hoàn toàn, nhưng so với một Lý Quân lúc nào cũng rụt rè thì bao nhiêu đó cũng đủ để cậu ngưỡng mộ. Lý Quân cũng không rõ là vì sao, yêu cũng không hẳn là yêu, thích cũng không hẳn là thích, đó hẳn là cảm giác ghen tị với một người rực rỡ hơn bản thân. Giờ nghĩ thật kỹ lại, thứ làm cho cậu bắt đầu chú ý đến cô, có lẽ chính là chiếc đầm vàng liền thân mà cô mặc khi đó.
Chuyện cũng rất buồn cười, một bộ quần áo sao có thể bắt mắt hơn ai đó được? Nhưng Lý Quân là vậy đấy, cậu cũng không biết vì sao, lúc vừa nhìn thấy cô cậu không để ý đến dung nhan của cô mà chỉ nhớ mãi một chiếc váy vàng đó. Bộ váy đó có lực hấp dẫn với cậu hơn cả chính bản thân cô. Lý Quân phát hiện ra, hình như chỉ có mình cậu đặc biệt để ý đến trang phục của một người nào đó, còn người đó chính là Dư Băng.
Mình sao vậy chứ? Thế nào thì Lý Quân cũng nghĩ không ra. Những chuyện sau đó lại càng li kì hơn.
Lý Quân bắt đầu tiếp cận Dư Băng, cậu không có lý do gì cả nhưng vẫn không kiềm chế được mà đến gần cô hơn, hoặc có lẽ là, đến gần chiếc váy đó hơn.
Nếu người khác biết được chắc sẽ nghĩ cậu điên rồi.
Lý Quân nghĩ vậy đấy. Chắc cậu là một kẻ biến thái. Bởi vì người thường chẳng ai làm vậy, nhất là khi cậu còn là nam nữa.
Lý Quân theo dõi Dư Băng nhiều ngày, hôm nay rốt cuộc cũng đưa ra quyết định. Trong thâm tâm có một giọng nói luôn bảo cậu: phải thu hút sự chú ý của cô ấy. Những ngày sau đó, cậu cảm thấy đúng ra phải thay "cô ấy" thành "nó" mới chính xác.
Đã là nửa đêm, mấy ngày theo dõi liền làm cậu không ngủ yên giấc được đêm nào, cậu bị ép phải làm ra chuyện này. Cậu muốn biết lý do của tất cả sự bất thường này, tại sao mình lại trở nên như thế này.
Cậu nhìn cục đá trong tay, quyết định ném vào cửa sổ phòng Dư Băng ở lầu hai.
Tiếng vang qua đi cũng không có chuyện gì xảy ra. Lý Quân cảm thấy khó hiểu, cửa sổ đã vỡ nhưng bên trong lại không có phản ứng gì. Chuyện không đúng lắm, cho dù đã ngủ rồi thì cũng phải bị đánh thức từ lâu rồi chứ. Nhìn cửa sổ tối đen, Lý Quân cảm giác có điềm không lành.
Chợt cậu thấy cánh cửa mở toang ra, Dư Băng đi về phía cửa số nhìn ra bên ngoài.
Cũng đúng, sao có thể không có phản ứng gì được, cũng đâu phải người chết.
Dường như không phát hiện ra điều gì, Dư Băng lại đi vào trong. Lý Quân cố gắng trốn tránh, cậu không muốn bị phát hiện rồi bị hiểu nhầm là tên cuồng theo dõi. Tuy rằng cậu muốn lôi kéo sự chú ý của cô nhưng cũng không hề có ý đó.
Rèm cửa không được kéo lại.
Lý quân cảm thấy hưng phấn, cửa cũng không đóng! Lý Quân chà chà tay, chẳng lẽ đáp án sẽ xuất hiện vào đêm nay sao?
Rồi cậu lại nhìn thấy thân ảnh của Dư Băng. Dường như cô đang thắt cái gì đó, sau đó chợt cao lên rất nhiều. Hay là đang đứng trên ghế?
Cảnh này, có thể nào là...
Không ổn rồi! Cô ấy tự sát!
Lý Quân trở nên nóng nảy. Cậu thấy Dư Băng buộc dây thừng thật dài lên quạt trần, thắt nút, tròng dây qua đầu mình.
Lý Quân gấp đến độ vò đầu bứt tai, cậu muốn lao vào ngăn cản nhưng lại lo là sẽ làm lộ bản thân, việc cậu ở đây cũng không dễ giải thích.
Trong lúc Lý Quân còn đang do dự, cậu lại thấy bất ngờ với cảnh tiếp theo.
Chiếc váy vàng đung đưa trên cơ thể Dư Băng theo hành động của cô. Lý Quân cảm thấy kì lạ, đi ngủ buổi tối sao còn mặc váy, hơn nữa, ngày nào cô cũng mặc cái này, buổi tối cũng không thay ra chẳng lẽ không tắm sao, hay là, không thay quần áo mới? Nếu để cho các nam sinh thích cô trong lớp biết có khi nào vỡ mộng hết không.
Lý Quân cũng nể bản thân, tới tận lúc này mà còn có tâm tư quan tâm mấy chuyện không đâu.
Điều này làm giảm sự khẩn trương trong cậu, cậu dự định nhìn tiếp xem sao, nếu cô muốn tự sát thật thì mình sẽ ngăn cản. Bình thường, khi treo cổ tự sát không phải còn có lúc đá ghế sao.
Ngay lúc Lý Quân đang chờ việc đó xuất hiện rồi tranh thủ diễn một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, cậu lại bị làm cho ngỡ ngàng.
Dư Băng cởi chiếc váy liền thân trên người ra, cảnh này sẽ làm cho nam sinh nóng rực cả người mà phun máu mũi, nhưng Lý Quân lại cảm thấy buồn nôn. Bởi vì thứ cậu nhìn thấy không phải là cơ thể xinh đẹp như trong tưởng tượng mà là một cơ thể hư thối.
Đó là một bộ thi thể! Dư Băng của hiện tại trong mắt cậu không khác gì một cỗ thi thể!
Trên cái thi thể đó còn chảy ra nước mủ màu vàng nữa.
Đột nhiên, thi thể đó đụng phải vật bên cạnh, nơi bị va chạm là vùng đùi, sau đó, Lý Quân thấy nơi bị đụng phải vỡ ra, giống như cái khinh khí cầu bị nổ tung, thứ đó hoàn toàn không giống làn da người, nếu không sao mới đụng một cái đã vỡ ra rồi.
Từ nơi bị vỡ chảy ra một dòng nước mủ màu vàng, Lý Quân chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy buồn nôn, đứng lên.
Tiếp theo, bắt đầu từ từ nơi đó, làn da của cơ thể nó bị bóc ra, một lượng nước mủ lớn chảy ra khỏi cơ thể, từ cổ tới chân, mỗi một tấc trên cơ thể đều lộ ra bộ dạng nguyên bản. Thứ làm cho Lý Quân khó hiểu là, cái cơ thể chảy mủ nhiều cứ như chảy máu, lớp mủ bao phủ cơ thể thật giống với chiếc váy mặc hằng ngày của nó.
Nước mủ rơi xuống, Lý Quân đoán chừng cả lưng của nó cũng thê thảm lắm, chỉ có khuôn mặt là còn nguyên vẹn, khuôn mặt đó không có chút nào giống với một cỗ thi thể, hệt như người sống bình thường. Nếu chỉ nhìn mặt của cô, Lý Quân không nghi ngờ gì tí nữa cô sẽ mở miệng ra nói chuyện.
Giữa lúc hoảng sợ, Lý Quân thấy chiếc váy bị bong ra thành từng mảng bay đến cửa sổ từ khi nào, mà ánh mắt của Dư Băng dường như cũng giật mình, gương mặt xoay sang như muốn nhìn đến chỗ cậu. Cậu di chuyển khỏi chỗ đó rồi tiếp tục ngước lên, nhưng thứ đối diện với cậu lại là một đôi mắt đờ đẫn nhìn cậu chằm chặp.
Cậu cắn môi không dám hó hé ra âm thanh gì, quay đầu chạy về hướng mình đến.
Cô ta thấy mình! Cô ta đang nhìn mình! Mình sẽ chết sao, chết thảm như Dư Băng vậy!
Không không không, có lẽ Dư Băng là quỷ từ đầu rồi.
Trên đường trốn chạy cậu cũng không dám quay đầu liếc nhìn một cái nào, cậu sợ khi mình vừa quay lại sẽ thấy chiếc váy đó.
Không quay đầu lại là được, không nhìn nó là được!
Cậu tự an ủi bản thân, nội tâm không ngừng cầu nguyện quỷ đừng có dí theo. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ đạt được đến tốc độ này, nó dường như còn nhanh hơn vận động viên nữa! Xem ra trong khoảng khắc sinh tử con người sẽ kích phát tiềm lực thật, bị cái chết uy hiếp sẽ kích phát tiềm năng cực kì to lớn.
Nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ, phải nhanh hơn, nhanh thêm nữa!
Lý Quân không ngừng hối thúc bản thân, cho dù có bạo phát tới cỡ nào thì cơ thể con người cũng chỉ có thế, không thể nhanh thêm được nữa, cậu đã đạt tới cực hạn rồi.
Chạy thẳng đến nhà, Lý Quân lao ngay vào phòng mình, chui tọt vào chăn bọc lấy bản thân. Lớp chăn lồi lên không ngừng run rẩy, có thể thấy dược cậu sợ đến khủng hoảng.
Mãi sau vẫn bình yên vô sự, thi thể của Dư Băng cũng bị phát hiện. Lạ một chỗ là, theo tin tức cảnh sát công bố, cô ấy tự sát, cũng không giống cảnh Lý Quân thấy chảy nước mủ toàn thân nhưng cô đã mặc váy mà tự sát.
Trong lúc mọi người bàn tán chuyện này, Lý Quân vẫn luôn lo sợ bất an, Chỉ có cậu mới biết được Dư Băng không có tự sát! Cô bị con quỷ kia giết chết, cậu có thể chắc chắn đêm đó mình không hoa mắt. Nhưng mà, cậu sẽ không nói ra, dựa vào những gì cậu thể hiện từ trước tới nay, có bao nhiêu người sẽ tin cậu chứ.
Cho nên cậu đè chuyện này xuống dưới lòng, cho tới trước hôm nay cậu cũng quên mất rồi. Nhưng giờ gặp lại con quỷ đó cậu mới hiểu được mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt! Con quỷ đó vẫn luôn tìm mình, nó theo mình vào trường, đến đây để giết người chứng kiến là mình.
Lý Quân sẽ không cho rằng linh hồn trước mắt là Dư Băng, cậu biết, đây là con quỷ đã giết chết Dư Băng.
Nhìn chiếc váy nó đang mặc là biết, Dư Băng bị nó giết, còn giờ thì nó sẽ giết mình.
Cậu từng nghĩ trốn trong trường sẽ an toàn nhất, vì cậu biết ngôi trường này mạnh mẽ tới mức nào, những con quỷ bình thường sẽ không vào được, cho nên khi ở trong trường cậu không cảm thấy sợ hãi như những người khác, mà mang tâm thế hoàn toàn yên tâm. Ở yên trong đây sẽ không bị giết. Điều này gần như trở thành tín ngưỡng của cậu, cậu thậm chí còn lên kế hoạch, sau khi tốt nghiệp phải tranh thủ ở lại làm giáo viên, ra ngoài chỉ có cái chết, phải ở đây mới sống được.
Một bàn tay tóm lấy cậu, Lý Quân hoảng sợ quay sang nhìn thì thấy Khâu Hào, nhưng cậu lại gạt tay Khâu Hào ra, mặc kệ biểu cảm đầy ngạc nhiên của cậu ta. Cậu cắm đầu chạy về phía trước, va phải chân ghế ngã xuống đất trong sự hoảng loạn.
Không được dừng lại, cũng không thể tin tưởng bất kì ai, ai cũng có thể là quỷ, con quỷ kia có thể hoá thành hình dạng của Dư Băng thì cũng có thể biến thành Khâu Hào. Không thể tin ai, ai cũng không đáng tin, chỉ có thể tin bản thân mà thôi!
Khi ngã xuống Lý Quân bị trặc chân, đứng dậy không nổi, nhưng cậu không từ bỏ, dùng đầu gối bò đi tiếp, gian nan đến vậy cậu cũng không dám dừng lại.
--Hết chương 13--
Danh Sách Chương: