Tôn Hải nhìn chằm chằm bóng người trên bục giảng, hai tay siết thành quyền đặt trên đùi, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Cậu cố gắng kiềm chế bản thân, kiềm giữ đôi tay, cậu sợ mình sẽ lần nữa vô ý chạm vào quyển bút ký, lần nữa giết người.
Lưu Giới lại cảm nhận được ánh mắt như độc xà kia, thứ đó ẩn mình trong đám người, chăm chú nhìn mỗi anh. Mồ hôi trên lưng túa ra, loang lổ thấm vào áo sơmi.
Không thể! Không thể lại giết người!
Khí lực toàn thân Tôn Hải đều dồn vào ngăn chặn hai tay, đôi tay như đôi tay của tử thần, đã cướp đi một sinh mạng! Không thể để nó tiếp tục tổn thương người vô tội!
Muốn giết Lưu Giới?
Không! Không...Không thể! Chỉ là, thật sự là, nhớ, a...địch ý với người này càng lúc càng mãnh liệt! Dường như nếu không giết anh ta, mình sẽ gặp nguy hiểm! Phải làm sao? Giết? Hay không giết?
Sát khí trong lòng dâng lên, ngưng tụ trong lòng khiến cả người cậu run rẩy, cậu không nên đến lớp, nếu không đến sẽ không khiến bản thân lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan (1).
Sát ý càng lúc càng mạnh lên, ẩn bên trong còn có tia oán độc âm thầm.
Vào lúc Tôn Hải không thể chịu nổi áp lực trong lòng, Lưu Giới đã chịu đủ giày vò từ ánh mắt này. Mồ hôi theo ót trượt qua gương mặt tuấn tú, lướt qua cằm khẽ nhếch rơi xuống, tí tách rơi trên mặt đất.
Một bạn học ngồi hàng đầu phát hiện dị thường của anh.
"Thầy, thầy không khỏe ạ?"
Lưu Giới gật gật đầu, nói, "Các em tự học, thầy có việc.", rồi nhanh chóng rời đi.
Lớp học nổ tung như chợ vỡ, lớp trưởng vội vàng chạy lên duy trì trật tự. Ngay thời khắc Lưu Giới bước chân ra khỏi cửa, Tôn Hải liền thoát khỏi trạng thái kinh khủng này, cậu tựa vào bàn ra sức thở, cảm giác này cũng quá mức chịu đựng rồi. Cậu hẳn nên tránh mặt thầy giáo này.
Tôn Hải có cảm giác như đang sa vào một vòng lẩn quẩn, cậu cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như vậy, bản thân đã đặt một chân vào vực sâu của ác ma, trở thành một kẻ phản bội của loài người. Hắc ám ăn mòn tim cậu, quang minh từ chối cậu. Cậu, đơn độc.
Không nơi nào chấp nhận cậu, không có nơi nào cả! Cậu chỉ có thể ở tại ranh giới mà bồi hồi.
Cậu lăng lăng nhìn xuống sàn nhà, suy nghĩ trong đầu loạn cả lên. Trên mặt đất rải rác những giọt nước mắt li ti, mặn chát.
Tôn Hải cắn răng, nếu làm, vậy đừng hối hận!
Tiếng chuông đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi trong sân trường, sinh viên các phòng chen chúc nhau ùa ra.
Triệu Tường theo đoàn người ồn ào bước ra ngoài khu học, đột nhiên tim lại đập nhanh lên, cảm giác hoàn toàn tương đồng với lần ở tiệm cơm.
Tìm nguồn căn trong đoàn người, nhưng mắt không xuyên qua được đầu người nhung nhúc, dần dần cảm giác cũng phai nhạt đi.
Triệu Tường hiểu được người kia đã cách cậu một đoạn, thật tiếc, vừa rồi là cơ hội cực kì tốt, nếu không có đám người cản trở có lẽ sẽ tìm ra được người đó. Có lẽ, có thể tránh được tai họa tiếp theo.
Triệu Tường thở dài, có nên chủ động tìm kiếm người kia hay không?
Đối với yêu ma quỷ quái, từ tận đáy lòng cậu thật căm ghét, cầu nguyện chúng mau biến mất, nên nếu phải chủ động đi tìm chúng, trong tâm cậu sinh ra một chút bài xích. Có đôi khi cậu nghĩ vì sao lại là cậu? Giả như thâm tâm cậu cứng rắn một chút, không loi choi chõ vào chuyện người khác mọi thứ căn bản không liên can gì tới cậu, người khác có gặp họa cũng chẳng ảnh hưởng tới cậu. Cậu cũng không phải chúa cứu thế!
Mỗi khi nghĩ đến đây Triệu Tường cực kỳ không cam lòng, cũng bởi vì năng lực này mà bắt buộc phải dính dáng tới quỷ quái sao!
Chỉ là lúc nhìn lại những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh, mỗi người đều tản mác một hơi thở thanh xuân tươi đẹp, bọn họ đáng chết sao? Cũng bởi vì cái trường học quái đản này, bọn họ bắt buộc phải bị giết sao?
Đáp án không thể nghi ngờ là không!
Ai cũng không có quyền năng để nắm giữ sinh tử của kẻ khác, cậu không có, chẳng nhẽ nơi này có? Ai cho phép!
Cái nơi chết tiệt đem mạng người ra làm trò đùa này!
Trong lòng cậu vô cùng bài xích kiểu đùa giỡn như trò chơi sinh tử này, nhưng con người đứng trước yêu quỷ đều vô lực, không cho ra được lựa chọn tử tế nào. Thật bất lực, đối với thứ không rõ ràng, nhân loại thật sự rất nhỏ bé, yếu ớt đến nỗi dũng khí để đối mặt với nỗi sợ cũng không có.
Trước mắt là một tầng nhà trắng như tuyết, đây là nơi nào?
Cậu đảo mắt một vòng, giật giật ngón tay, phát hiện ra một tia khí lực cũng không có, chuyển động cổ, cậu thấy được giường đối diện...nơi này, là ký túc xá?
Nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy khí lực dần trở lại trong thân thể, cậu gian nan cử động, cau mày đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây không phải phòng ngủ của cậu!
"Tỉnh rồi à? Muốn uống nước không?"
Nghe được động tĩnh, Vương Kiên Long quay đầu lại, nói.
Tôn Hải nhìn qua, thấy Vương Kiên Long thì đoán là mình đang ở trong phòng cậu ta, chỉ là, vì sao bản thân lại ở đây?
"Tại sao tớ lại ở đây?"
"Cậu bị say nắng, người rất nóng, tớ đưa cậu đến phòng y tế, sau vì phòng ngủ cậu không có người nên đưa cậu về đây."
"A...cảm ơn."
Xem ra còn chưa tỉnh táo, Vương Kiên Long lắc đầu, "Cậu lại nghỉ tiếp đi, còn nóng không?"
Tôn Hải nhớ lại, cậu mơ mơ màng màng ra khỏi phòng học, theo dòng người ra ngoài, phơi đầu dưới mặt trời, quả thật ra không ít mồ hôi, khó trách y tá lại bảo mình bị cảm nắng.
Nghĩ đến đây, cậu lại sờ sờ ót, trên tay truyền đến cảm giác khô mát. Cậu sờ xuống cơ thể, không có cảm giác dính dấp hay có mùi mồ hôi làm cậu có chút ngạc nhiên, chuyển tầm mắt đến Vương Kiên Long, chẳng lẽ cậu ta giúp cậu lau người?
Đột nhiên cậu giật mình, quyển bút ký đâu! Vương Kiên Long giúp mình tẩy rửa, vậy quyển bút ký ở đâu!
Chợt ánh mắt cậu dừng lại ở cái bàn mà Vương Kiên Long đang ngồi, gắt gao nhìn quyển bút ký màu đen trên bàn.
Chuyện cậu lo nhất đã xảy ra, quyển bút ký của tà ác đã bị mở ra!
Tôn Hải bất chấp cơ thể vẫn còn suy yếu, vội vàng bò xuống giường chạy tới bàn đoạt lại quyển bút ký. Đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Kiên Long như có thâm cừu đại hận (2).
Vương Kiên Long bị hành động của cậu làm ngây người, phục hồi tinh thần rồi, tuy trong lòng đầy khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn cười cười nói, "Chỉ là liếc qua một chút, tớ không xem nữa là được."
Tôn Hải vô lực nói, "Cậu nhìn thấy?"
"Bức tranh bên trong? Thấy, tranh vẽ rất tốt, cực kì giống thật, có cảm giác rất dọa người, lại âm trầm."
"Thấy nhiều hay ít? Xem đến đâu rồi?"
"Không có nhiều, chưa đến một nửa."
Tôn Hải nhẹ thở ra, may mắn cậu ta chỉ mới xem một nửa. Ngón tay cậu vuốt ve bìa ngoài của quyển bút ký, nếu như cậu ta đã nhìn thấy nội dung phía sau, không biết sẽ phát sinh điều đáng sợ gì.
"Thằng nhóc này có phải giấu bí mật gì ở trong?", Vương Kiên Long cười hì hì thúc thúc bả vai Tôn Hải.
"Không, không có.", Tôn Hải lắp bắp nói, chân nhích lùi lại một chút, cậu không quen bị người khác đụng vào.
"Hắc hắc, nói đi nói đi, tớ sẽ không nói cho Tương Tân Duyệt nghe đâu.", nói xong làm dấu thề với trời.
Mặt Tôn Hải trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cậu vội vàng kéo tay Vương Kiên Long, cứ như thật sự sợ cậu ta nói cho Tương Tân Duyệt.
"Được rồi, được rồi, tớ không hỏi nữa, cũng không nói cho cô ấy. Quan hệ chúng ta như thế nào chứ."
Tôn Hải phức tạp nhìn Vương Kiên Long, phảng phất như muốn từ đó nhìn xuyên qua lời nói của cậu ta. Bản thân cậu cũng không tin được hình ảnh ngày đó chứng kiến, nhìn thấy nó cậu đã hiểu được, ba người bọn họ không thể trở lại như trước kia.
Cậu có dự cảm không tốt, mối liên hệ vô hình giữa cậu và Vương Kiên Long sắp bị chặt đứt.
Vương Kiên Long, đến cuối cùng là cậu muốn gì?
"Đói hả? Tớ ra ngoài mua cơm, cậu hiện tại tốt nhất đừng ra nắng, thể chất quá kém, cũng không hiểu bằng cách nào mà cậu có thể lớn lên được.", Vương Kiên Long vừa nhắc vừa cầm hộp cơm ra ngoài.
Tôn Hải ở một mình trong phòng Vương Kiên Long, không biết là do ảo giác hay gì, cậu cảm thấy có cái gì đó chạm vào lưng cậu, nhưng sờ lên lại chẳng đụng đến cái gì.
Nhiệt độ trong phòng như giảm xuống mấy độ, cái lạnh này đột nhiên đến, Tôn Hải cảm thấy vô cùng lạnh. Cậu leo lên giường, dùng chăn bọc lấy bản thân ý định ngăn cản cái lạnh vô cớ xuất hiện này.
Cậu nhớ đến Tương Tân Duyệt vô cùng săn sóc ôn nhu, mặc dù là cô chủ động theo đuổi nhưng hoàn toàn không phóng đãng, đó là một cô gái dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, Tôn Hải vẫn cho là vậy.
Cô thật hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Tôn Hải cảm giác mình không xứng với cô, không chỉ cậu, mà những người xung quanh cũng nói vậy.
"Một cô gái tốt như vậy sao lại tìm người bình thường như thế."
"Hoàn toàn không xứng với Tân Duyệt."
"Rất nhu nhược."
"Tân Duyệt cớ gì lại ở cùng với hắn, tách, tách ra!"
"Con người hết tự ti đến tự bế."
Ở trong mắt mọi người, việc Tân Duyệt đáng ngưỡng mộ ở cùng với cậu bị xem là tự hủy hoại bản thân. Cô có điều kiện rất tốt, điểm này cả bạn trai Tôn Hải cũng thấy được.
Em vì sao không rời khỏi anh?
Tôn Hải không dám hỏi, sợ lời vừa ra khỏi miệng cô sẽ bỏ đi thật. Cậu là tên nam nhân vô dụng vô năng, sợ là ngay cả trong lòng bạn gái cũng khinh thường.
Tuy rằng cô nguyện ý ở cùng với cậu, nhưng có thật là không vì đồng tình?
Tôn Hải rất rõ ràng, Tương Tân Duyệt là một cô gái thiện lương, cô xinh đẹp, hào phóng, luôn đồng tình với người nhỏ yếu, trước khi hai người xác định quan hệ cô cũng từng giúp đỡ cậu vài lần.
Đối mặt với lời tỏ tình của một cô gái tốt về mọi mặt, cậu đồng ý.
Lúc ấy cùng đến với vui sướng bên ngoài là sầu lo bên trong.
Người tốt như thế, cậu có thể giữ được sao?
Hiện thực chứng minh, không thể. Nếu không hiện tại cô cũng không...
Nghĩ đến cảnh nhìn thấy hai ngày trước, trong lòng Tôn Hải từng đợt co rút đau đớn. Cậu sẽ không trách Tương Tân Duyệt, là vì bản thân vô năng nên bạn gái mới hướng đến người khác tìm cái ôm ấp, muốn trách chỉ có thể tự trách bản thân.
Chỉ là người kia, ở cùng Tân Duyệt, ôm hôn Tân Duyệt, cậu cũng không thể tin được.
Vương Kiên Long, vì sao là hắn!
Tôn Hải từ nhỏ đến lớn không có bạn bè là vì tính cách cậu tự bế, chẳng bạn nhỏ nào thích chơi cùng người tối ngày âm trầm.
Cậu cô độc trải qua tiểu học, trung học, cuối cùng là đại học, trước sau thủy chung không một người bạn. Tôn Hải vẫn cảm thấy cô độc, tuy rằng tự ti nhưng cậu vẫn khát vọng có bạn.
Cậu khát vọng có thể cùng bạn bè cười đùa, trò chuyện, hoặc đi chơi đâu đó, chỉ là mỗi khi nghĩ đến hiện thực, nội tâm sợ hãi thế giới bên ngoài làm cho cậu vô ý vô tình cự tuyệt nhiều người thiện ý xung quanh.
Nội tâm Tôn Hải không lúc nào là không khóc.
Cậu thậm chí nghĩ đến, bản thân sẽ một mình thống khổ vượt qua đời này.
Từ phía sau, Vương Kiên Long tiếp cận cậu.
Tuy rằng tư tưởng khác nhau nhưng bọn họ cuối cùng đã trở thành bạn bè, Tôn Hải cho là vậy.
Ngoại trừ Tương Tân Duyệt, có rất ít người đối tốt với cậu. Cậu ta không chỉ như bạn bè bình thường đối đãi nhau, mà so với người khác đối với bạn họ tốt hơn một bậc.
Khi đó, Tôn Hải rất thỏa mãn, cả đời có một người bạn như vậy là đủ.
Vậy vì sao bọn họ bây giờ lại thành dạng này?
Tôn Hải tìm không thấy đáp án, cậu luôn tự ti nên đem hết lý do đổ cả lên đầu mình.
Là vì cậu, vì cậu yếu đuối nên Tương Tân Duyệt chọn rời đi. Vậy Vương Kiên Long vì sao lại phản bội cậu? Lẽ nào cậu ta cũng cảm thấy phiền chán khi kết giao cùng một người kém cỏi như vậy?
"Ha hả, ha hả..."
Tôn Hải cúi đầu cười ra tiếng. Nếu Vương Kiên Long thấy biểu tình hiện tại của cậu chắc chắn sẽ giật mình. Trên gương mặt là biểu cảm ác độc, người nhu nhược sao có thể có biểu cảm như vậy, đây là điều bọn Vương Kiên Long không thể nghĩ đến.
"Tuy tớ làm sai, nhưng tớ không có cách nào dừng hai tay lại, trong lòng cũng không nghĩ sẽ dừng lại. Vương Kiên Long, thực xin lỗi..."
Nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, hoàn toàn không thể phối với biểu cảm tàn nhẫn, hai loại biểu cảm bất đồng đồng thời xuất hiện trên mặt một người làm cho người ta thấy khó mà tin được. Nhưng gương mặt Tôn Hải lộ ra thần sắc bi thương cùng tàn ác, vô cùng phức tạp.
(1) Tiến thoái lưỡng nan: không thể tiến lên cũng không thể lùi lại vì chướng ngại vậy.
(2) Thâm cừu đại hận: thù hận vô cùng sâu và lớn:>
–Hết chương 6–
Editor muốn quắn quéo: Ôi chồi ôi chương này tớ đớp thính của Long Hải no luôn:> chả hiểu sao lại cứ thích ship mấy cặp như vại, cố chấp bá đạo công x nhu nhược nội tâm hắc ám thụ:>>>> tới cuối sự kiện mà chúng nó đến với nhao thật thì cho tớ 1s cười:>>>>
Mà dạo này tớ lại tiếp tục cuồng Đạo Mộ Bút Ký~ cứ tưởng cơn cuồng sau 1 năm sẽ giảm bớt nhưng không, nó đã phát triển lên một đẳng cấp mới cao hơn và có vẻ không có ý định biến mất:>>>>>> Bình Tà, LÊN! (tớ cũng đang xem lại ACCA và Joker Game:> đề cử ep 8 của Shinsekai yori:>)
Nhân tiện, có ai đọc Trùng Khởi chưa? Các cậu có quắn không? Có không? Tớ quắn nhất là cái chương Tiểu Tà vừa được Hạt Tử cứu và gặp lại Tiểu Ca (chắc dưới cốc, hay thung lũng gì đó, não tớ toàn lo quắn chả thèm nhớ mấy cái này:> mà Tam Thúc skip chương này cái vèo) với đoạn Tiểu Ca đưa tay ra bảo Tiểu Tà nhảy sang xem cái chuông dưới tháp ấy:> à dĩ nhiên có cả đoạn lột qừn lột áo Tiểu Tà ném vào hòm:> (lúc đọc tới đó tớ cười chết). À thì tớ không chỉ quắn Bình Tà, còn quắn cả Hắc Hoa cơ, nghe nói còn có cả Hắc Vạn, tớ đang nhăm nhe tìm hint để quắn, tại tớ thích Thốc Vạn hơn cơ, mà đọc Manh Trủng (hình như chưa viết xong) thì tớ chuyển sang cho 2 ẻm làm chụy em luôn:> đừng ném đá tớ, tớ thật sự thấy Lê Thốc thụ vỡi ra.
Có ai thấy thật sự Tiểu Hoa rất lo cho Hạt Tử chưa? Có đúng không! Đúng không! Bàn Tử và Tiểu Tà cũng lo cho Hạt Tử, biểu hiện tuy khác nhau nhưng đều có điểm chung là cố gắng, chỉ có Tiểu Hoa là mặt ủ mày chau (có đoạn "Tiểu Hoa nhìn bia trong ly, chỗ ngồi chen lấn, tư thế của cậu ấy trong trường hợp thế này, lộ ra đôi chút co cụm bất an", thiệt sự tim tớ nhói một cái luôn, đau lòng Tiểu Hoa). Cảnh cuối cả bọn tụ tập ở thôn Vũ thiệt tớ đọc thích vô cùng, cũng thấu hiểu cái gì là "cường độ làm việc" của Tiểu Hoa...Nhưng tớ vẫn thắc mắc, vì sao Tam Thúc cứ vô tình hữu ý nhắc tới Hoắc Tú Tú, tớ không kỳ thị nhân vật nữ, chỉ là cả câu chuyện chẳng thấy đâu đến cuối lại được nhắc tên, nghe cứ có mùi âm miu là thế lào:>>>> Nghe nói vẫn còn một thiên truyện nữa mới tiếp tục viết Manh Trủng~ ôi ôi ôi, tớ chờ để quắn tiếp.
À lưu ý cho các cậu chưa đọc truyện: đây không phải đam mỹ nhé, nên đừng quá khích:> tớ quắn là vì tớ thích quắn thôi~ nhưng hãy giới hạn, đừng nguyền rủa Tam Thúc vì sao không cho bọn họ đến với nhau, hãy là độc giả có văn minh, luv.
Danh Sách Chương: