Chu Duy quấn chăn nằm trên giường, cảm giác rất an toàn. Bóng đen xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm giác này xíu nào.
Tối đen như vậy lại làm người ta an tâm hơn.
Thật không hiểu nổi những người sợ bóng tối. Con người vốn từ trong bóng tối sinh ra, bây giờ lại sợ nó?
Không có ánh sáng con người không thể sinh hoạt, chuyện gì cũng không làm được. Cho nên Chu Duy cho rằng, ánh sáng chỉ là nhu cầu tối thiểu của con người, còn bóng tối mới là nơi con người hướng tới, là nơi trở về của con người.
Không gian bao bọc lấy khi còn nằm trong bụng mẹ là một mảnh hắc ám, không đúng sao? Vì sao khi đó không sợ hãi? Ngược lại đến lúc lớn lên, hiểu biết càng nhiều càng sợ hãi thế giới này? Chẳng phải buồn cười lắm sao?
Bọn họ quy tất cả nguyên nhân về cho bóng tối, bởi vì sợ tối nên cần ánh sáng, bởi vì thế giới tối tăm cho nên mới chán ghét thế giới. Thật ngu muội.
Có ánh sáng nên mới có đấu tranh, có tàn nhẫn, có giết chóc.
Chỉ khi trong bóng tối con người mới có thể trở thành bạn bè.
Chu Duy tín ngưỡng bóng tối, tin tưởng quỷ thần, cậu rất thích các câu chuyện ma, từ khai giảng đến giờ cậu đã sưu tầm gần hết các câu chuyện thần bí trong trường. Cậu thích nghe chuyện ma, nhưng khác với những người thích nghe khác, cậu cho rằng ác quỷ trong những câu chuyện đó đều là sứ giả, chúng giết người có lý do, sứ giả hắc ám sẽ không giết người lung tung.
Khi nghe chuyện ma, dù là có máu me tới mức nào hay là hành hạ tới chết, cậu cũng cho rằng những người đó là kẻ đáng chết, bọn chúng đã đụng phải thứ không nên đụng, như là: vùng cấm.
Cho nên tất cả bọn chúng đều đáng chết! Sứ giả hắc ám không bao giờ phạm sai lầm, sứ giả hắc ám là chính nghĩa.
Tư tưởng hắc ám ghim sâu vào đầu Chu Duy, thế giới của cậu ta hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo bình thường, lệch khỏi chuẩn mực đạo đức. Trong thế giới của cậu, bóng đêm là chúa tể, ma quỷ giết người là chuyện bình thường, là quyền lợi cũng là nghĩa vụ của chúng.
Suy nghĩ đáng sợ, tư tưởng điên loạn.
Chu Duy tin tưởng ma quỷ có tồn tại ở một nơi nào đó trong trường, chờ đến lúc sẽ ra ngoài gặt hái sinh mạng. Sinh mạng là bông hoa héo tàn, xinh đẹp đến nhường nào.
Cậu nghĩ lung tung, bạn cùng phòng phải gọi nhiều lần mới phản ứng lại.
Bạn cùng phòng Trần Khải nói, "Chu Duy, Chu Duy, phòng bọn họ không còn ánh đèn nữa."
"Hửm? Phòng nào cơ?"
"Phòng đối diện, phòng 434."
Thấy đối phương trầm mặc, Trần Khải cũng không biết phải làm sao.
Mọi người đều hơi sợ Chu Duy, cả ngày đều cằn nhằn nhớ cái này cái kia, truyền thuyết gì nghe cũng tin ngay tắp lự, như bây giờ cả phòng ngủ bọn họ đều đang tuân theo truyền thuyết "đêm khuya không thể bật đèn" đây.
Trần Khải không tin, những người cùng phòng cũng không tin, nhưng vẫn vừa cười vừa làm theo là vì cái tên này, Chu Duy.
Không chỉ phòng bọn họ, những phòng khác cũng không chịu nổi Chu Duy.
Cậu ta đi từng phòng một gõ cửa, thuyết phục người khác tin tưởng truyền thuyết. Nếu không để ý tới cậu ta thì sẽ bị nhìn chằm chằm cả ngày. Lần trước có một bạn học châm chọc cậu ta, bị nhìn chòng chọc nửa ngày, bảo là người này đã bị sứ giả nhắm tới, sẽ bị sứ giả trả thù, đến thu hoạch sinh mạng. Bạn học kia không phải dạng vừa, đánh Chu Duy một trận, chỉ là đánh xong cậu ta cũng chẳng ngoan ngoãn thêm. Chuyện giống vậy đã xảy ra nhiều lần rồi, giảng viên cũng không xử lý ổn thoả.
Bọn họ cũng đành bất đắc dĩ nghe theo lời Chu Duy, bị các phòng xung quanh cười nhạo nhiều ngày.
Tên này đánh không ăn thua, mắng không nghe vào tai, bọn họ đều xì xào sau lưng cho rằng đầu óc có vấn đề, có thể là bị bệnh tâm thần, tinh thần không bình thường.
Vẫn đang chờ cậu ta nói gì đó, chợt thấy bóng người bò xuống giường, hé cửa ra nhìn ra bên ngoài một chút rồi lại đóng cửa bò về giường.
"Sao?", Trần Khải nói.
"Tuỳ bọn họ đi, rồi sẽ có sứ giả hắc ám đến tìm bọn họ, ha hả."
Nghe tiếng cười lạnh lẽo, Trần Khải không hiểu sao cảm thấy sợ hãi. Chu Duy rất quỷ dị, giống như bị quỷ nhập.
Càng nghĩ càng sợ, cậu nhịn không được tin tưởng suy nghĩ đó. Nếu không bị quỷ nhập thì sao lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy?
Sẽ không có quỷ thật ha...
Không biết do cậu tưởng tượng hay gì, bỗng nhiên có cảm giác có một cơn gió lạnh lẽo thổi vào mặt, luồn vào trong cổ, da gà nổi lên.
Cậu ngồi xuống, nhìn khắp căn phòng tối.
"Làm gì đấy Trần Khải! Doạ chết người giờ!", người ngủ cách giường la lên.
"Không có gì, nhìn nhầm thôi, ngủ ngủ."
Aiz, chẳng qua là gió ngoài cửa sổ thổi vào. Bất quá cậu nhớ người ngủ giường trên đã đóng cửa sổ rồi, là ai mở ra?
Ánh trăng chiếu đến, chiếu lên một gương mặt bám trên vách tường ngoài ban công, tấm gương treo phản ánh xạ ánh sáng rọi trên nền nhà.
Không biết do ảo giác hay sao, ánh sáng nhỏ vụn trên sàn lại nhẹ đung đưa, ngước lên nhìn lại thì tấm gương vẫn bình thường không chút sứt mẻ.
"Cao Thế Cường, Cao Thế Cường! Mau dậy đi!"
"Hả?", Cao Thế Cường mơ mơ hồ hồ mở mắt, bên ngoài có người vẫy tay với hắn.
"Tới rồi.", người đó nói.
Hắn dụi mắt, người đứng trước mặt là Hứa Linh.
"À.", hắn đáp.
"Sao trời tối vậy.", hắn vừa nói vừa hạ cửa sổ, bên ngoài xe là cây cối dày đặc, nguyên một rừng cây.
"Chúng ta đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về trường học!", hắn buồn bực quay đầu lại nói.
Ngay sau đó hắn giật mình, Hứa Linh mặt không thay đổi nhìn phía sau hắn, hắn ngay lập tức quay lại, ngoài cửa sổ không có cái gì, chỉ có bóng tối của rừng cây.
"Đừng hù doạ nhau vậy, Hứa Linh."
Người xem phim kinh dị nhiều thì có chút kỳ quặc, Hứa Linh gần đây có hơi không bình thường. Phim kinh dị ảnh hưởng rất xấu đến người xem!
Hứa Linh vẫn không nói gì, như chưa từng có gì xảy ra, cô quay đầu, trầm mặc nhìn bãi cỏ phía xa xa.
Chờ chút, hắn có cảm giác không đúng lắm.
"Đúng rồi!", hắn kêu lên.
"Hứa Linh, hai người kia đâu? Ngô Khả và Diệp Mộng Dương đâu?"
Hứa Linh quay đầu nhìn hắn, kỳ quái hỏi, "Người nào cơ? Chỉ có hai chúng ta mà. Ngô Khả với Diệp Mộng Dương là ai?"
Cao Thế Cường nghe thế sửng sốt. Suy nghĩ thật lâu rồi phát hiện ra bản thân không biết Ngô Khả và Diệp Mộng Dương. Thế nhưng hắn vừa gọi hai cái tên này mà. Kỳ quái! Đầu hắn đã hơi đau mà ký ức về hai cái tên này vẫn trống rỗng.
Hắn bất đắc dĩ nói, "Quên đi. Không phải chúng ta vốn về trường sao? Tại sao bây giờ lại ở đây?"
"Xe chạy nửa đường bị hỏng, nơi này ở ngoại thành nên không tìm được nơi sửa chữa, tài xế đến nhà dân gần đây gọi điện cho xe kéo tới."
"Gọi điện? Tài xế không có điện thoại sao? Anh có mang mà."
"Không, có lẽ là do ở ngoại thành, điện thoại chúng ta không có tín hiệu.", Hứa Linh chậm rãi lắc đầu nói.
"Vậy phải làm sao? Khi nào thì tài xế về?"
"Không biết."
Trong lòng Cao Thế Cường xao động mãnh liệt, nhìn thấy thái độ sao cũng được của Hứa Linh lại thêm bực mình.
"Sao lại không biết! Nếu tài xế không trở lại chẳng lẽ chúng ta phải qua đêm ở cái chỗ quỷ quái này!"
"Anh nổi nóng cái gì! Em không biết thì nói không biết thôi!"
Nhìn bộ dạng uỷ khuất của Hứa Linh, cơn nóng của Cao Thế Cường dịu xuống. Hắn lại nghĩ mình không ra gì. Xe hỏng cũng là bất đắc dĩ, tài xế đi tìm điện thoại cũng không có gì không đúng, mình tức giận với cô làm gì.
Trong lòng hắn áy náy nhưng lại không biết cách nhẹ giọng dỗ dành, thêm bóng ma bao phủ trong lòng lại làm hắn thêm phiền não bất an.
"Đã bao lâu rồi?", hắn phá vỡ sự im lặng.
"Gần 3 tiếng.", trên mặt Hứa Linh vẫn còn có chút uỷ khuất.
"Không thì vầy đi, chúng ta cũng không biết khi nào tài xế mới trở lại, cứ xuống xe, đi tìm nhà dân xin giúp đỡ đi."
Hứa Linh vừa mới bị quát, bây giờ rất ngoan ngoãn nghe lời gật đầu đồng ý.
Cao Thế Cường nhẹ nhàng thở ra, kéo tay cô cùng nhau xuống xe.
Nguyên nhân hắn không muốn ở mãi trong này còn là vì có cảm giác không an tâm, hắn nghĩ tài xế có khi là kẻ xấu, lừa đảo. Nhưng nếu là người xấu thật thì lúc hắn ngủ đã nên ra tay rồi, hắn ngủ thì chỉ còn mình Hứa Linh, một nữ sinh tay trói gà không chặt.
Hai người xuống xe, ánh hoàng hôn rực rõ liền bao lấy bọn họ.
Đây là vùng ngoại thành, không có đèn đường, không có xe cộ, tuy rằng xe dừng ven đường nhưng qua lời Hứa Linh thì có vẻ từ lúc dừng tới giờ 3 tiếng đồng hồ không có một chiếc xe nào chạy ngang qua. Cao Thế Cường cảm thấy kỳ quái, tại sao tài xế lại chạy đến chỗ như thế này, từ khách sạn đến đại học D vốn không quá xa, cũng không đến nỗi kẹt xe, chẳng lẽ tài xế là người mới vào nghề, chưa quen đường đi?
Con người rất phụ thuộc. Trong xã hội hiện đại, không có điện thoại và không có xe là không thể chịu nổi, hiện tại hắn có thể thấy hiểu sâu sắc.
Bọn họ ở trong một rừng cây, là khu rừng ven đường kia. Lúc hỏi Hứa Linh muốn đi hướng nào thì cô rất nhanh chỉ vào đây. Cao Thế Cường có chút khó hiểu, trước giờ hắn không biết Hứa Linh còn biết kỹ năng sinh tồn ngoài trời, ít nhất thì hắn không có. Lúc hắn nhịn không được hỏi thì nhận được câu trả lời hai chữ, mơ à! Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều.
"Có mệt không? Anh cõng em!"
Cánh rừng này lớn thật, hai người đi nửa tiếng rồi vẫn chưa ra được. Ngoại thành thành phố D từ khi nào có được một cánh rừng lớn như thế này?
Tuy nói là đi nửa tiếng nhưng ở trong không gian tối tăm chỉ có ánh trăng chiếu sáng, bước trên nền đất không phải xi măng trải phẳng rất khó đi, người bình thường cũng phải mất hơn hai tiếng.
Hơn nữa, Hứa Linh đang mang thai càng không chịu nổi.
"Không cần.", Hứa Linh cự tuyệt ý tốt của hắn.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi tiếp. Nhưng mãi chưa rời khỏi rừng cây, nó lớn đến vậy sao? Phía trước, ngoài bìa rừng bởi vì bóng tối mà thấy không rõ nhưng có lẽ cũng không còn xa, bọn họ cũng không có vào rừng rậm già cỗi, có lẽ sắp ra được rồi.
Cao Thế Cường không yên lòng đi tiếp, trong lòng hắncòn tự hỏi thêm một việc, rốt cuộc là muốn làm hay không muốn làm?
--Hết chương 3--
Danh Sách Chương: