Trong xưởng chế tạo từng tiếng đập búa tinh tinh không ngừng vang lên.
Trần Lâm đang một mình nắn nót đập từng búa vào thanh sắc đã nung đỏ, dần dần thanh sắc củng bị đập dẹp rồi từ từ thành hình một thanh đao.
Đây là thanh đao thứ 3 cậu tự làm, vì không hiểu gì về rèn sắt cho nên hình dáng của chúng chả ra làm sau cần một quá trình mày mò nửa mới thành phẩm được.
Chợt cánh cửa mở ra một thân ảnh từ từ đi vào, thấy nàng Trần Lâm thoáng ngạc nhiên cười hỏi.
- Không chơi cùng Tuyết Nhi nửa à, tìm ta làm gì.
Người đến không ai khác là Huỳnh Dao mẫu thân của Tuyết Nhi.
Nghe Trần Lâm hỏi nàng mỉm cười từ tốn nói:
- Nàng chơi mệt quá nên ngủ mất rồi ta không có việc gì làm nên đến tìm ngài.. phụ thân đại nhân.
- Dừng, dừng lại học gì không học bắt chước Huyết Linh làm gì.
Nghe cách xưng hô của Huỳnh Dao, Trần Lâm không nhịn được trừng mắt nhìn nàng dù sau thì nàng cũng lớn tuổi hơn cậu không thể bắt chước Huyết Linh gọi bậy được.
- Không được huyết tộc rốt tôn trọng truyền thừa không thể... Nghe Trần Lâm trách mắng nàng không hề sợ còn cười hì hì nói.
Nghe nàng nói Trần Lâm có xúc động muốn cho nàng một búa, đây rõ ràng là thoại của Huyết Linh.
Chợt Trần Lâm khẽ đảo mắt mỉm cười đê tiện nhìn nàng nói.
- Nàng có biết ở huyết tộc nữ nhi như Huyết Linh thường làm gì cho phu thân như ta lúc rảnh rỗi không.
Nghe Trần Lâm nói vậy Huỳnh Dao khẽ lắc đầu, nàng đúng là không biết Huyết Linh thường làm gì cho Trần Lâm, nhưng cậu thì hết sức rõ ràng.
Cậu mỉm cười bí hiểm rồi lách người ôm chầm lấy nàng, khẽ thì thầm:
- Nàng ta thường giúp ta chăm sóc tiểu đệ giờ nàng có muốn thử không.
- Chăm.. chăm sóc tiểu đệ như mà không được...
Vừa nghe Trần Lâm nói nàng đã hiểu ngay là gì dù sau cũng là gái có chồng không phải nay tơ nửa, nhưng nàng đã không còn cơ hội thoát khỏi ma trảo, khi cậu đã ôm chấm lấy nàng mặc cho nàng chống cự, cái miệng rộng tham lam hôn lên đôi môi chín mọng của nàng.
Nhưng không được bao lâu nàng chống cự yếu dần rồi không buông xuôi mặt cho Trần Lâm muốn làm gì thì làm thậm chí còn bắt đầu hưởng ứng, dù sau nàng cũng là huyết tộc chịu sự tác động của huyết mạch làm cho nàng không dám chống lại huyết tổ Trần Lâm dần dần chiều theo ý cậu, một phần nguyên nhân khác là chính nàng củng không mấy phản đối khi thiên tính của nữ nhân là dự vào kẻ mạnh, lúc mới vào khu căn cứ nàng đã chứng kiến không ít hắc ám của mạt thế nên chuyện dựa vào một kẻ mạnh lại càng là chuyện bình thường và Trần Lâm lại chính là kẻ mạng đó, huống hồ phu quân của nàng củng đã chết nhiều năm ruộng nương khô cằn không người cày cấy giờ cảm nhân được khí tức nam tử cuồng cuộn như lũ lục kéo đến thì làm sau nàng chịu được.
Thế là nàng đáp trả nhiệt tình đáp trả.
Nàng dần dần hé cái miệng anh đào cho Trần Lâm khám phá. Thấy phản ứng của nàng Trần Lâm mỉm cười đầu lưỡi vươn ra gắt gao cuốn lấy lưỡi Huỳnh Dao, đầu lưỡi của hai người du hành khắp trong miệng của nàng như hai con du long đang giao hoan khiến nàng run rẩy cả người nước dãi thơm tho rĩ ra khóe miệng.
- Không ngờ hôn lại sung sướng như vậy.
Huỳnh Dao thầm nghĩ trong đê mê cơ thể không nhịn được uốn éo mặc sức cho đôi tay của hắn du hành khắp người mình.
Cặp nhũ phong to tròn chín mọng bị bàn tay tham lam xoa nắn đủ mọi hình dạng, dần dần ngực nàng trở nên căn cứng hai viên đậu đỏ mộc trên đỉnh vu sơn cũng căn cứng lại mặc dù được y phục che lại nhưng hạt đậu nho nhỏ tròn tròn vẫn in rõ ràng đằng sau lớp áo làm Trần Lâm không nhìn được chà xát chúng trong lòng bàn tay khiến nàng rên rỉ trong vô thức.
- Ưu! Đúng... đúng... mạnh vào ư.. ư
Bất chợt khi nàng đang trong cơn phê pha thì Trần Lâm đột nhiên dừng lại thả ra đôi môi đã đỏ ửng vì hôn của nàng, đang trong cơn đê mê bị cắt đứt Huỳnh Dao không khỏi hờn giỗi nhìn cậu.
Thấy vẻ mặt ai oán của nàng Trần Lâm vẻ mặt tà ác mỉm cười, khẽ chỉ chỉ đũng quần đang u lên một cục của mình. Thấy thế Huỳnh Dao khẽ liếc cậu một cái rồi quỳ xuống cởi bỏ chiếc quần đùi của cậu làm cho côn thịt to lớn gân guốc bật ra đập vào mặt nàng.
Thấy cự vật trước mặt Huỳnh Dao không khỏi rung mình, dâm thủy không tự chủ rỉ ra.
- To... to lớn như vậy sau có thể lớn như vậy đâm vào... được... được không..
Tay nàng khẽ rung rung vuốt ve thân côn thịt to bằng chính cánh tay của nàng, không nhịn được nghĩ.
Cảm nhận được côn thịt thoát khỏi nơi bó buộc chật hẹp Trần Lâm đưa bàn tay vuốt ve mái tóc nâu ống mượt của nàng rồi đẩy côn thịt lại miệng nàng, quy đầu rĩ nước chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của nàng.
- Bú nó đi sau này mỗi ngày đều phái chăm sóc nó đấy.
Nhìn thấy côn thịt to lớn đang đâm vào miệng mình Huỳnh Dao thoáng hoảng sợ nhưng trước khí thế mãnh liệt của Trần Lâm nàng đành khuất phục.
Nàng từ từ hé cái miệng anh đào cho hung vật kia chầm chậm chui vào miệng mình nhưng chỉ được 2 phần 3 thì cái miệng bé nhỏ của nàng đã ôm chặt lấy côn thịt to lớn của Trần Lâm không ngừng mút kèm theo đó là hơi thở khó nhọc.
Dần dần nàng củng quen với cự vật to lớn trong miệng cũng như nước dãi đã tiết ra đầy khoang miệng làm cho côn thịt lông lá không ngừng ra vào một cách trơn tru, không chỉ thể nàng còn dùng chiếc lưỡi non mềm của mình vừa mút liếm quanh côn thịt của cậu ánh mắt dần dần hiện lên vẽ say mê.
Bất ngờ Trần Lâm đẫy mạnh hông làm côn thịt đâm lút cán vào miệng nàng, quy đầu to lớn chui toạc vào cuống họng, chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng củng vì thế mà chạm vào lớp lông rậm rạp. Nhưng nàng không hề phản kháng đôi tay còn vươn lên mân mê hai quả mau cầu, ánh mắt vũ mị đầy ướt át nhìn cậu như muốn nó.
- Chàng có thể đâm sâu hơn, sâu hơn nửa cũng được ta đều chiều chàng.
Nhìn thấy ánh mắt ướt át ngợi tình của nàng, Trần Lâm không khỏi sướng tê người, lúc đầu cậu không đánh giá cao nàng vì dù nàng có đẹp củng không đẹp bằng Huyết Linh, khí chất củng không toát lên vẽ kiêu xa quý phái như Huyết Linh mà giống như thục nữ không có gì ấn tượng như hôm này cậu biết mình đã lầm nàng chính là điển hình của “hiền thê ngoài đường, dâm nữ trên giường” sẽ chiều chuộng hết mực người mình thương mà không hề phả đối thử hỏi đấng mày râu nào không muốn sở hữu nàng cho riêng mình.
Phát hiện ra mặt này của nàng Trần Lâm không khỏi yêu thương vuốt ve mái tóc của nàng trong khi nàng đang hì hục không ngừng nuốt trọn côn thịt sâu thật sâu vào trong miệng bất chấp nước mắt đã ưa ra.
Chợt như muốn trêu nàng Trần Lâm lui phái sau ra làm Huỳnh Dao hoảng sợ bò theo cứ thế là cậu chầm chậm bước lùi về sau còn nàng thì cứ bò theo từng bước của cậu như một con mẫu cẩu, miệng không ngừng ngậm côn thịt không cho nó tuột ra cho đến khi cậu ngồi vào cái ghế sao đó nàng vẫn không để nó tuộc ra vẫn điên cuồng mứt lấy nó như một con nghiện, có lẽ nàng nghiện côn thịt to lớn này thật rồi.
Ngồi ở trên nghề như một vị vua hưởng thu khoái cảm từ hạ thân chuyền đến là Trần Lâm khẽ nhìn xuống Huỳnh Dao đang say sưa liếp láp côn thịt của mình không hiểu sau cậu hết sức thích để nữ nhân khẩu dâm cho mình dần dần thành nghiên khi tối nào củng bắt Huyết Linh ra trừng trị nay nàng đã có thêm đồng bạn gánh vác, dĩ nhiên chuyện này Trần Lâm quy hết cho huyết tộc chắc chắn là do tác dụng của huyết tộc mang đến chắc chắn là vậy.
.
Cảm nhận không gian ẩm ướt Trần Lâm hài lòng vươn tay còn lại xoa nắn khắp người nàng tận hưởng những tất da thịt mềm mại. Bàn tay tham lam du hành khắp nơi, khi luồn qua chiếc váy của nàng rồi khám phá nơi ưu cóc huyền bí thì phát hiện nó này đã ướt đẫm từ lúc nào.
Khoái chí Trần Lâm liền đâm ngón tay sâu vào bên trong không ngừng ra vào làm nàng rên rỉ nhưng âm điệu vô nghĩa.
- Ư... ư đừng... đừng.... ư ra... có gì đó đang ra.... aa...
Chẳng mấy chốc một cảm giác nồng ấm che phủ khắp bàn tay hắn. Không ngờ nàng đã lên cao trào rồi vừa tiết thân vừa tiểu lên tay cậu rồi ngã quỵ xuống đất thở hổn hển.
Lúc Trần Lâm cười tà ác ngồi xuống cạnh nàng đưa bàn tay đầy dâm thủy và nước tiểu trước mặt nàng. Nhìn thấy bàn tay trước mặt nàng hiểu ý mặc kệ mùi khai của nước tiểu cùng dâm thủy của chính mình, nàng mà há miệng liếm sạch thứ tổ hợp kia làm cậu khoái chí cười lớn không ngừng yêu thương vuốt ve nàng.
Khi làm sạch xong cánh tay của Trần Lâm, Huỳnh Dao khẽ áp bàn tay kia lên má mình dùng ánh mắt yêu thương nồng cháy nhìn cậu nói:
- Phụ, phụ thân... cảm ơn người đã cho ta cảm giác sung sướng mà ta chưa từng được trải qua.
- Đời này kiếp này ta sẽ luôn hầu hậu người và săm sóc cho... cho tiểu đệ của người.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự sung sướng thỏa mãn khiến nàng muốn trầm mê trong đó. Trước đây phu quân quá cố của nàng chỉ biết đè nàng ra hưởng thụ, hắn thỏa mãn xong liền lăn ra ngủ mà không ngó ngàng đến nàng. Tới hôm nay nàng mới cảm nhận được niềm hạnh phúc của nữ nhân niềm sung sướng của người phụ nữ, làm nàng trầm mê trong sung sướng trái tim tràng gập hình bóng của Trần Lâm.
Nhưng thứ chuyện chỉ bắt đầu đêm còn dài.
Danh Sách Chương: