Mục lục
Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền ngồi trong xe ngựa.

“Huyền Huyền, phải bao lâu mới đến được ranh giới giữa Linh Vũ đại lục và Thiên Vũ đại lục?”

Tiêu Huyền vòng tay ôm lấy Cố Ngữ Yên, cả người nàng như con mèo nhỏ tựa vào lòng y.

“Dùng Truyền Tống Phù thì mất chưa đến một khắc, nhưng đi xe ngựa như thế này thì phải hơn một tháng.”

Cố Ngữ Yên nheo mày.

“Vậy sao không sử dụng Truyền Tống Phù???”

Tiêu Huyền chép miệng.

“Truyền Tống Phù là mặt hàng khan hiếm, mỗi lần sử dụng có thể dịch chuyển tối đa hai người mà thôi. Chỗ của ta vốn còn một cái, nhưng mà bị tên Mộ Dung lấy đi mất rồi.”

“Cung Chủ Vô Âm Cung lại nghèo như vậy.” Cố Ngữ Yên cảm thán, còn giả vờ lộ ra vẻ chán nản.

“Được rồi được rồi, ta sẽ cho người thu thập thêm nhiều Truyền Tống Phù, có được không?”

Cố Ngữ Yên lúc này mới mỉm cười, thật ra nàng đã sớm nghe Trứng Gà nói qua, Truyền Tống Phù có thể nói là được xem như một bảo vật, không kém gì thần khí. Không chỉ có công dụng dịch chuyển nhanh chóng mà còn có thể là bảo vật giữ mạng lúc nguy hiểm cấp bách.

Có điều Truyền Tống Phù không phải thứ có thể đơn giản để làm ra, tại Linh Vũ đại lục căn bản là không có người làm được loại Phù này. Thiên Vũ đại lục thì chỉ duy nhất có một gia tộc lánh đời tạo ra Truyền Tống Phù, mỗi năm gia tộc này sẽ phát ra bên ngoài mười mẫu Truyền Tống Phù, phù vào tay ai còn phải dựa vào bản lĩnh.

Không sao, không có Truyền Tống Phù thì bọn họ đi xe ngựa, du sơn ngoạn thủy một chút. Chỉ là trong lòng Cố Ngữ Yên vẫn mong có thể sớm gặp lại phụ mẫu nên có chút nôn nóng.

“Yên nhi, ta biết trong lòng nàng muốn được sớm ngày gặp lại phụ mẫu, nhưng đừng quá nóng vội. Nhạc phụ và nhạc mẫu nhất định vẫn bình an đợi nàng tìm gặp họ.”

Cố Ngữ Yên gật đầu, đúng lúc này nàng lại thấy sai sai.

“Ai là nhạc phụ nhạc mẫu của chàng?”

“Còn không phải sao? Nàng rõ ràng là thê tử của Lam Tiêu Huyền ta a.”

Cố Ngữ Yên lắc đầu.

“Không phải, không có nhẫn, chưa cầu hôn, cũng chưa có hôn lễ. Muốn lấy được Cố Ngữ Yên ta, chàng còn phải cố gắng nhiều hơn.” Thưởng thức vẻ mặt đăm chiêu của tuyệt sắc mỹ nam bên cạnh Cố Ngữ Yên lại được dịp bất cười vui vẻ.

“Yên nhi, cầu hôn là cái gì vậy?”

Cố Ngữ Yên đảo mắt. Nàng nhìn Tiêu Huyền nói.

“Cầu hôn chính là ngỏ lời, mong muốn người trong lòng có thể cùng chàng se duyên kết thành phu thê. Ở Địa Cầu, quê hương linh hồn của ta, khi cầu hôn nam nhân sẽ quỳ một chân xuống để thể hiện lòng thành cùng tình yêu dành cho nữ nhân của mình, và nếu cô nương được cầu hôn đồng ý. Người nam nhân đó sẽ đeo vào ngón tay nàng một chiếc nhẫn.”

“Quỳ một chân xuống???”

“Đúng vậy a.”

Ngay lúc này Tiêu Huyền đột nhiên hạ người, quỳ một chân xuống trước mặt Cố Ngữ Yên.

“Yên nhi là như thế này sao?”

Cố Ngữ Yên còn đang kinh ngạc trước hành động của Tiêu Huyền, nàng chưa kịp đáp lời thì Tiêu Huyền lại nắm lấy bàn tay nàng, dịu dàng lên tiếng.

“Lam Tiêu Huyền ta đời này kiếp này chỉ nguyện yêu duy nhất một người chính là Cố Ngữ Yên. Yên nhi, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng, trân quý bảo vệ nàng cả đời này.”

Hic hic, Cố Ngữ Yên bị làm cho cảm động rồi, nàng rất ít khi rơi nước mắt, nhưng hiện tại nam nhân yêu nghiệt trước mặt này lại làm cho nàng cảm động đến mức phát khóc. Không được, phải nhịn, không được để cho nước mắt rơi. Tiêu Huyền nhìn gương mặt của Cố Ngữ Yên, nhất thời hoảng loạn.

“Yên nhi ngoan, nàng buồn sao, có phải ta làm sai rồi không? Hay là thiếu nhẫn rồi.”

Cố Ngữ Yên phì cười. Nàng ôm Tiêu Huyền, thì thầm bên tai chàng.

“Đúng, thiếu mất nhẫn rồi, lần sau chàng phải bù đắp lại cho ta.”

“Được.”

Hai người trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào, hành trình tiếp theo của bọn họ vẫn còn rất dài, chặng đường hai người phải đi qua nhất định không dễ dàng gì, sẽ có rất nhiều chông gai. Nhưng không sao cả? Có nàng, có ta như vậy là đủ rồi.

“Hu hu hu hu, hic hic.”

Mị Nhị thấy Mị Tam đang đánh xe lại thút thít khóc liền đánh cỗ xe ngựa lại đi song song bên cạnh Mị Tam.

“Mị Tam, người sao vậy?” Mị Nhị quan tâm hỏi.

Mị Tam hai mắt ngấn lệ, hắn thật sự không cố ý nghe đâu, nhưng câu nói kia của chủ tử lại rõ ràng, mạch lạc quá mức, hắn không nghe cũng không được.

“Mị Tam ta đời này kiếp này chỉ nguyện yêu duy nhất một người chính là…”

Mị Nhị nghe Mị Tam nói mà nuốt từng chữ, hắn vô cùng hồi hộp, vào đúng thời khắc quan trọng thì.

“Tiểu Hắc.”

Câu nói dừng lại tại đây, Tiểu Hắc hồ ly với bộ lông trắng muốt chui ra từ không gian huyễn tưởng của Cố Ngữ Yên.

“Chủ nhân, ta ra ngoài chơi một lát.”

Nói xong tiểu hồ ly nhảy thẳng sang phía xe ngựa của Tiểu Phượng và Tiểu Hổ. Hoàn toàn không biết rằng sự xuất hiện đột ngột của mình đã làm cho một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, Mị Nhị hộ pháp đứng hình mất năm giây. Có biết hắn rất rất rất mong đợi vế sau của câu nói kia không hả? Muốn dụ tiểu thịt tươi nói ra mấy lời đó không dễ đâu, nhất là cái tên Mị Tam suốt ngày trưng ra nụ cười thương hiệu, tay cầm bàn tính, đầu nghĩ đến chuyện tính kế sinh lời.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK