Tiêu Huyền từng bước đi qua đoàn người và thi nhân đang hỗn chiến, Cố Ngữ Yên cũng đi theo bên cạnh chàng. Cả hai đến trước mặt Bát Trưởng Lão, Tiêu Huyền lúc này thản nhiên mở một nụ cười yêu nghiệt đầy quyến rũ, Huyền Vương đại nhân lên tiếng hỏi vương phi tương lai.
“Yên nhi, cơ thể người có khoản 206 khúc xương, nàng đoán xem hắn sẽ chịu đựng được bao nhiêu khúc đây?”
Cố Ngữ Yên đảo mắt ra vẻ suy nghĩ. Nàng đáp.
“Tám mươi.”
Tiêu Huyền vẫn duy trì nụ cười nhưng đối với Bát Trưởng Lão Thánh Cung thì đó là nụ cười quỷ dị nhất mà ông ta từng thấy.
“Bát Trưởng Lão, ông hãy từ từ mà hưởng thụ.”
“Ngươi…Ngươi…là…” Bát Trưởng Lão thều thào không nên tiếng, nói được hai ba từ máu tươi liền từ miệng trào ra.
Tiêu Huyền cúi sát người, nói nhỏ vào tai ông ta năm chữ.
“Cung chủ, Vô Âm Cung.”
“Ngươi…Ngươi…Aaaaa.”
Lão ta vừa thốt lên hai tiếng “ngươi” thì Tiêu Huyền liền thẳng tay bẻ từng chiếc xương một trên người lão già đó, từng khúc xương, từng khúc xương bị gãy, động tác của Huyền Vương dứt khoát nhưng lại từ tốn, âm thanh vang lên rắc rắc, giòn tan. Ban đầu Bát Trưởng Lão còn la hét trong đau đớn, tiếng la thảm thiết khiến người nghe chói tai, từ từ lão ta cũng không còn sức để la nữa, thanh âm yếu dần yếu dần rồi tắt hẳn.
“Yên Nhi, nàng thua rồi.”
Tiêu Huyền đứng dậy phủi phủi tay. Cố Ngữ Yên dùng khăn tay ân cần lau sạch hai bàn tay của Tiêu Huyền, nàng làu bàu.
“Không ngờ lão ta kém như vậy, đường đường là người có tu vi Thiên Phủ cảnh hậu kỳ mà chỉ chịu được đến sáu mươi hai chiếc.”
Nói xong nàng vứt cái khăn tay vừa lau về phía xác của lão già biến thái, rồi dùng Thiên Hỏa hủy thi diệt tích, không còn xót lại thứ gì. Nàng và Tiêu Huyền quét mắt nhìn trận hỗn chiến, thi nhân còn sót lại cũng không quá mười tên.
“Tiểu Phượng.” Cố Ngữ Yên lên tiếng.
Tiểu Phượng hiểu ý nhanh chóng hóa thân thành hình dạng Kim Hỏa Phượng Hoàng, Thiên Hỏa được phun ra hủy sạch những thi thể nằm la liệt trên đất, bọn thi nhân đều bị giết sạch toàn bộ, hay nói đúng hơn là toàn bộ Vũ Quốc Hầu Phủ không còn một ai sống sót, trừ Vũ Quốc Hầu đang bất tỉnh, bị cấm vệ quân trói chặt.
Cố Ngữ Yên thu hồi tất cả linh thú khế ước, khí linh cùng toàn bộ thuộc hạ trở về không gian huyễn tưởng rồi cùng Tiêu Huyền cất bước rời khỏi Vũ Quốc Hầu phủ. Lúc đi ngang qua người hoàng đế Huyền Vương lạnh lùng lên tiếng.
“Nhìn tấm gương Vũ Quốc Hầu phủ, bệ hạ hẳn có thể hiểu chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm. Nhớ kĩ bản vương không có bất kỳ hứng thú nào với ngai vàng, hoàng vị, càng không đe dọa đến thứ gọi là quyền lực hoàng thất. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta hủy đi tất cả.”
Mạc Trạch Thiên trầm tư, ông ta lúc này lại nhớ đến lời căn dặn của phụ hoàng khi trước, chính là Tiên Hoàng Đế, nếu có người mang đến một mảnh ngọc bội khắc chữ Linh Nguyên thì hãy để người đó trở thành vương gia khác họ của Mạc Ly quốc, làm cho y một thân phận mới và đừng thắc mắc về những vấn đề khác, người này đối với Mạc Ly quốc chỉ mạng lại lợi ích, nhất định không có thiệt hại, nên nhớ đừng động vào hắn, hoàng thất Mạc Ly không chọc nổi người như bọn họ.
Cố phủ so với Huyền Vương phủ thì cách Vũ Quốc Hầu phủ xa hơn, nên Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền, cùng toàn bộ người Cố gia, Ngụy viện trưởng, Vô đại sư và Ngụy Lạc Anh lúc này còn đang ngất xỉu được Cố Bắc Diệp và Ngụy Vô Mục dìu đi, đều đi đến Huyền Vương phủ để trị thương. Vô Hội Trưởng đã nhanh chóng gửi báo hiệu đến Công Hội Luyện Đan Sư cho người đến Huyền Vương phủ hỗ trợ.
Vừa tiến vào vương phủ được một đoạn thì Tiêu Huyền liền ngã người bất tỉnh.
“Huyền Vương.” Mọi người nhất thời gọi.
“Chàng không sao đâu, chỉ là lao lực quá độ.” Cố Ngữ Yên lên tiếng.
Nàng biết đây là do Tiêu Huyền đã triệu hồi Thanh Long nên linh lực mới suy kiệt dẫn đến hôn mê, vừa rồi chàng đã rất gắng gượng để tỉnh táo đến giờ phút này. Cố Ngữ Yên nhanh chóng phân phó hạ nhân trong Huyền Vương phủ đưa mọi người vào phòng nghỉ ngơi. Nàng đỡ Huyền Vương vào phòng, xem xét mạch tượng và vết thương trên người chàng, không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, nội thương dạng nhẹ cộng với linh lực suy kiệt mà thôi. Cố Ngữ Yên để Tiêu Huyền dùng Hồi Linh đan, rồi phân phó hạ nhân đi nấu một thang thuốc chuyên trị nội thương theo phương thuốc của nàng, xong xuôi mọi việc Cố Ngữ Yên đứng dậy đi đến phòng của tiểu thúc và Ngụy tỷ tỷ.
“Tiểu thúc, thương thế của người và Ngụy tỷ tỷ sao rồi?”
“Nha đầu, bọn ta không sao? Nha đầu con thương thế so với chúng ta có vẻ còn nặng hơn.” Cố Ngữ Yên cười cười, nàng nhìn luyện đan sư đang lấy ra mấy lọ thuốc dùng để bôi vết bầm và vết thương ngoài da, cũng như hai viên Phục Thương đan thì cũng khẽ thở phào, xem ra thương thế không đáng ngại.
“Cố Hội Phó an tâm, thương thế của Ngụy cô nương tuy là nội thương nhưng cũng không ảnh hưởng nặng, chỉ là hôn mê khoảng năm sáu ngày sẽ tỉnh lại, có điều sau khi tỉnh lại cần lưu ý tẩm bổ điều dưỡng thân thể. Ở đây ta có kê vài đơn thuốc điều trị Cố Hội Phó mời xem qua.”
Cố Ngữ Yên nhận lấy mấy đơn thuốc trong tay vị luyện đan sư, nàng xem qua một lượt thì mỉm cười gật đầu.
“Đa tạ, làm phiền người rồi.”
“Không phiền, không phiền, đây là chức trách của ta.”
Cố Ngữ Yên đi lần lượt qua tất cả gian phòng, đến trước cửa phòng của nội tổ phụ thì liền nghe tiếng.
“Hai lão già các ông, đánh đấm một chút liền bị trọng thương cả rồi.”
“Cái gì mà trọng thương, lão Vô đây rõ ràng chỉ là chút nội thương, chảy chút máu, trầy chút da mà thôi.” Tiếng Ngụy tổ phụ kháng nghị.
“Đúng đúng, chỉ là chút nội thương vặt vãnh.”
“Nội thương vặt vãnh, trào máu họng là nội thương vặt vãnh.” Vô Phong cãi lại.
“Nội thương nhẹ thì khóe miệng tràn ra ít máu, nặng thì nhiều máu, hôm nay tất cả mọi người có ai là không nôn ra ít máu chứ.” Cố Nguyên đáp lại.
“Đúng vậy so với ngày trước thì thương thế hiện tại có là gì?”
“So với ngày trước là so với ngày trẻ bị Hỏa Xà trượt chạy trối chết hay là so với lần hai lão già các ông bị thê tử đuổi đánh.” Vô Phong vừa cười vừa nói.
“Lão Vô.” Ngụy Vô Mục gọi lớn.
“Cẩu độc thân.” Cố Nguyên lên tiếng.
Cố Ngữ Yên mỉm cười vui vẻ, nàng đẩy cửa tiến vào thấy Vô tổ phụ đang băng bó cho nội tổ phụ thì nàng liền nhanh nhẹn tiến đến bắt mạch kiểm tra cho Ngụy tổ phụ.
“Nha đầu thương thế của con sao rồi?” Cố Nguyên lên tiếng.
“Con không sao, tổ phụ yên tâm.” Cố Ngữ Yên đáp.
Vô Phong nheo mắt.
“Nếu ta đoán không sai thì con chưa xử lý thương thế bản thân đúng không?”
Cố Ngữ Yên bị nói trúng tim đen, chỉ biết cười trừ cho qua. Vô Phong sau khi cột xong một cái nơ thật xinh xắn trên vai Cố Nguyên thì nhanh chóng vươn tay bắt mạch cho nghĩa tôn nữ, ông thở dài, nội thương của nha đầu này so với ba người bọn ông quả là nặng hơn.
Danh Sách Chương: