Ranh giới giữa Thiên Vũ đại lục và Linh Vũ đại lục chính là một cái…vực thẳm. Mà cái vực thẳm này lại ở biên giới Thủy Hòa quốc. Nhóm người Cố Ngữ Yên đi đường hết một tháng, cũng ngắm được đủ cảnh sông hồ mây núi, nhưng lúc đến Thủy Hòa quốc vẫn không khỏi cảm thán một phen.
Nơi này quả thật rất bình yên, cảnh sắc tuyệt đẹp. Cố Ngữ Yên kéo rèm xe ngựa nhìn cánh đồng lúa bao la bên ngoài, trong lòng nàng bất giác cảm thấy êm ả. Xe ngựa đi qua cánh đồng lúa, thêm nửa ngày đường lại đến một mảng xanh mướt, xanh biếc, xanh long lanh, lóng lánh.
“Đến rồi, đến rồi.”
Mọi người nghe thấy tiếng nói của Mị Nhất thì lần lượt bước xuống xe ngựa.
“Lên thôi lên thôi, chúng ta chèo thuyền dạo sông nước.” Mị Tam phấn khởi.
Ba chiếc thuyền, à không theo Cố Ngữ Yên thì nó giống chiếc bè hơn, chỗ toàn bộ người trên sông, bốn huynh đệ Cửu Thiên cũng ra bên ngoài ngắm cảnh, sông nước hữu tình, quá là tươi mát.
Tiểu Hắc vui vẻ chạy đến gần chỗ Cố Ngữ Yên, nhảy vọt vào lòng nàng.
“Chủ nhân, chủ nhân.”
Cố Ngữ Yên vuốt ve bộ lông trắng của Tiểu Hắc, cất tiếng hỏi.
“Tiểu hồ ly, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Tiểu Hắc hưởng thụ cảm giác được vuốt ve, phấn khởi nói.
“Chủ nhân, ta đột phá rồi, có thể hóa thành nhân dạng nha.”
Tiểu Hắc nhảy xuống đứng thẳng bằng hai chân sau. Nó trịnh trọng xoay một vòng như diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp. Thoắt cái trước mặt Cố Ngữ Yên và những người khác xuất hiện một…mỹ nam…siêu cấp mỹ nam. Nếu phải dùng một từ để miêu tả sắc đẹp chết người của Tiểu Hắc lúc này, thì hai từ “quyến rũ” là phù hợp nhất.
Thật không ngờ nam nhân lại có thể mỹ đến như vậy. Mị Tam hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hắc. Y nâng tay, quên cả nhiệm vụ chèo bè của mình.
“Mị Tam, Mị Tam.” Mị Nhị nhăn nhó cất tiếng gọi hồn tiểu thịt tươi về.
“Mị Nhị, mau nhìn xem mau nhìn xem, nhân dạng của linh thú hồ ly kia, còn muốn mỹ hơn ngươi a.”
Mị Nhị nhìn Tiểu Hắc, song lại nhìn Mị Tam, rồi nhìn chính bản thân. Cái gì vậy, hắn cũng rất anh tuấn mà, tà mị, rõ ràng không thua kém nhóc hồ ly kia.
“Nè, ngươi còn biết đó là linh thú hả? Là linh hồ đó?”
“Ta biết, đương nhiên là biết, đúng là không hổ danh linh hồ, tuyệt sắc tuyệt sắc.”
Cố Ngữ Yên nhìn một lượt mỹ nam Tiểu Hắc trước mặt, ngũ quan sắc sảo, mái tóc bạch kim, quả thật là người của Cố Ngữ Yên có khác, tông chủ đạo là màu trắng, kim quang chói lóa. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, điểm nhấn trên gương mặt chính là đôi mắt hồ ly, đôi mắt hồ ly ánh tím giảo hoạt, dưới khóe mắt còn điểm thêm một nốt ruồi nhỏ, mị hoặc lại càng mị hoặc.
“Tiểu Hắc, hảo mỹ nha.” Cố Ngữ Yên vỗ tay tán thưởng.
Tiểu Hắc vui vẻ xoay thêm mấy vòng, phô diễn nét đẹp nhân dạng của mình. Tiểu Phượng bên này nghiêng đầu đánh giá, hết nhìn Tiểu Hắc, lại nhìn đến Tiểu Hổ.
“Vẫn là Tiểu Hổ mỹ hơn.”
Tiểu Hắc nghe thấy lời này thì sửng lại, nó nhìn Tiểu Phượng.
“Tiểu Hắc gia ta mỹ như vậy, soái như vậy, rõ ràng là mỹ hơn nha.”
“Không đúng, Bạch Hổ ca mỹ hơn.”
“Tiểu Hắc gia, ta mỹ hơn.”
“Bạch Hổ ca.”
“Tiểu Hắc gia.”
…
Kết quả vẫn là Trứng Gà lên tiếng ngăn lại.
“Đủ rồi.”
Cố Ngữ Yên phì cười.
“Mỗi người mỗi vẻ, Tiểu Hổ là mỹ nam vương giả, soái khí băng lãnh. Tiểu Hắc là mỹ nam mị hoặc, quyến rũ. Cả hai đều là rất mỹ, không hổ danh là người của ta, ha ha.”
Tiêu Huyền nhíu mày nhìn Cố Ngữ Yên, song lại soi gương mặt mình dưới mặt nước. Không sao, không sao, gương mặt của hắn vẫn dùng rất tốt, may mà trời phú cho hắn một dung mạo yêu nghiệt như vậy. Nếu không Yên nhi ngắm chán rồi, lại bỏ hắn đi mất thì phải như thế nào đây? Cố Ngữ Yên nhìn thấy hành động của Tiêu Huyền thì nhanh chóng tiến về phía chàng.
“Huyền Huyền, trong lòng ta chàng là nam nhân đẹp nhất thiên hạ.”
Tiêu Huyền vui vẻ, nhận lời khen từ người trong lòng. Có điều cái này cũng tính là sự thật nha, từ Linh Vũ đại lục đến Thiên Vũ đại lục, nếu có bảng xếp hạng mỹ nam, Lam Tiêu Huyền hắn đứng vị trí thứ hai thì không người nào dám nhận vị trí thứ nhất.
Lúc này Tiểu Bạch mới bẽn lẽn lên tiếng.
“Chủ nhân, Tiểu Bạch cũng đột phá rồi, cũng có thể hóa nhân dạng.”
Cố Ngữ Yên nghe được lời này thì thập phần vui vẻ. Hôm nay là một ngày tốt, cả hai khế ước thú của nàng đều hóa nhân dạng. Tiểu Bạch không giống với Tiểu Hắc, nó chỉ nhẹ lắc mình, thoắt cái một làn khói đã bao vây thân thể bạch lang. Đến lúc làn khói tan đi thì xuất hiện trước mặt mọi người là…một tiểu cô nương…khả ái.
“Tiểu Bạch, người là…giống cái…ý là nữ…à không…” Tiểu Phượng kinh ngạc đến nói vấp.
Tiểu Bạch ngại ngùng gãi đầu.
“Ta cũng chưa từng nói mình là giống đực, ý là nam…tử, là do các người tự nghĩ.”
Trước này dựa vào tính cách, mọi người đều cảm thấy Tiểu Bạch trầm ổn là một “nam” bạch lang, không ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Cố Ngữ Yên nhìn Tiểu Bạch, tiểu cô nương thật dễ thương a, hai mắt to tròn long lanh, ngũ quan trong sáng, nhìn qua thập phần khả ái. Nàng lại nhìn Tiêu Huyền, Tiểu Bạch là do nam nhân này tặng cho nàng, hũ giấm chua như Huyền Huyền có thể mang một “nam” bạch lang tặng cho nàng sao?
Cố Nguyên và ba nhi tử nhìn hai màn linh thú hóa nhân dạng xong thì đâm chiêu một hồi. Kết quả Cố Nguyên đại diện tiếng lòng của bốn người mở lời hỏi.
“Nha đầu Ngữ Yên, linh thú của con là thu được ở đâu vậy?"
Sự xinh đợp đến từ đội nhà chị nữ chính.
Danh Sách Chương: