Bạch Mai viện, Cố Ngữ Yên đứng lặng người trong sân, nàng sắp rời khỏi nơi này rồi.
“Biểu muội, mau đi đến chính sảnh dùng bữa thôi.”
Cố Ngữ Yên quay đầu, mỉm cười.
“Cố Thất biểu ca, chúng ta đi thôi.”
Cố Ngữ Yên và Cố Thất đi đến chính sảnh, mọi người cũng bắt đầu tập trung đến dùng bữa. Cố Nguyên mỉm cười nhân từ.
“Xem mấy đứa các con, đến đủ cả rồi, mau vào dùng bữa.”
Mọi người yên vị ngồi vào bàn ăn, một tháng rồi, đã một tháng trôi qua từ ngày máu nhuộm đại điện Mạc Ly kia. Mọi việc dần quay lại quỹ đạo ban đầu của nó, kinh thành lần nữa bình yên, không còn sóng gió, không còn máu tanh mưa máu. Ăn xong bữa cơm này, nhóm người Cố Ngữ Yên sẽ rời đi, bọn họ sẽ đi đến Thiên Vũ đại lục, tìm phu thê Cố Bắc Quân, Mạn Nhược Vân, cũng chính là phụ mẫu của Cố Ngữ Yên.
Chiều hôm đó, Mạc Uyển, Cố Thương, Cố Thất, Vân Dung, Cố Bắc Diệp, Ngụy Lạc Anh, Ngụy Vô Mục và Vô Phong đứng trước cổng lớn kinh thành.
“Lão già, Thiên Vũ đại lúc không giống với nơi này, Lão Cố ông cũng có tuổi rồi, đừng gây chuyện sinh sự, hại con cháu phải lo lắng.” Ngụy Vô Mục cất tiếng, căn dặn bằng hữu.
Cố Nguyên còn đang lên tâm lý cảm động, sụt sùi phân ly, không ngờ lại nghe được câu căn dặn ngứa đòn này.
“Lão Ngụy nói đúng, là người có tuổi rồi, nên biết tiết chế.” Vô Phong tiếp lời.
Cố Nguyên sắc mặt hiện rõ biểu tình, các người đang đùa ta đấy à. Ông quét mắt nhìn hai lão bằng hữu. Kết quả ba người vẫn là ôm chầm lấy nhau từ biệt, bọn họ đúng là đều đã già cả rồi.
“Mọi người lên đường cẩn thân.” Vân Dung lên tiếng.
Bà khẽ nhìn về phía trượng phu Cố Bắc Niệm.
“Phu quân, chàng nhớ phải cẩn trọng, còn có nhanh chóng trở về, thiếp cùng…hài tử chờ chàng.”
Cố Bắc Niệm ban đầu còn tưởng bản thân nghe lầm, ông không ngừng nhìn xuống phần bụng vốn phẳng như sàn nhà của nương tử. Cuối cùng không nhịn được mà đặt tay lên bụng bà, mỉm cười nói.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về với nàng và…hài tử.”
Mỗi người một câu tiễn biệt nhau.
“Ngữ Yên biểu muội, đến Thiên Vũ đại lục, có chuyện vui phóng hỏa, phá phách nhất định phải nhớ đến Ngụy tỷ tỷ của muội có biết không?” Ngụy Lạc Anh ôm chầm lấy Cố Ngữ Yên.
Lúc này Cố Bắc Diệp đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai nương tử. Nhưng chính bản thân hắn cũng không nhịn được, trong lòng quả thật có sự buồn bã không nỡ.
“Đại ca, nhị ca, tam ca, ba người nhất định phải cẩn thận, giữ gìn sức khỏe, mang tứ ca và tứ tẩu trở về.”
Cố Bắc Niệm, Cố Bắc Thành và Cố Bắc Kiệt nghe thấy lời của Cố Bắc Diệp đều đồng loạt gật đầu. Bọn họ nhất định sẽ làm được. Ngay lúc Cố Ngữ Yên và mọi người dự tính rời đi thì một tiếng gọi hớt hải vang lên.
“Yên Yên, chờ đã.”
Cố Ngữ Yên dựng bước xoay đầu, Mộc Nhiên, Vân Tuyết, Vân Hữu Khiêm vội vàng chạy đến, theo sau ba người còn có Mạc Chi Thành, Mạc Dạ và Trịnh Niên Tâm.
“Yên Yên, bảo trọng.” Mộc Nhiên tiến lên ôm lấy Cố Ngữ Yên, rất nhanh sau đó Vân Tuyết cũng ôm chầm lấy hai người.
“Yên nhi, vừa tái ngộ đã phải chia xa, ta thật là không nỡ.” Vân Tuyết hai mắt ngấn lệ, bắt đầu sụt sùi khóc. Cố Thương thấy vậy thì bất giác đi đến bên cạnh nàng an ủi. Cố Bắc Kiệt và Mạc Uyển, phu thê hai người nhìn nhau gật gù, xem ra chuyện hôn sự của Thương nhi, không cần phải lo lắng nữa rồi. Có điều còn một người phải lo, phu thê hai người đồng loạt bắn tia nhìn về phía Cố Thất, khiến Cố Thất tội nghiệp giữa trời trong thoáng đãng, không có gió lùa lại thấy lạnh lạnh.
Vân Hữu Khiêm nhìn Cố Ngữ Yên, khóe miệng mỉm cười, hắn chỉ nói hai từ.
“Bảo trọng.”
Mạc Dạ cũng gật đầu với nàng.
“Cố tiểu thư, chuyện ngày trước, đa tạ tiểu thư và Huyền Vương giúp đỡ.”
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền biết, Mạc Dạ là đang nhắc đến chuyện thi hài của Thục Phi, cả hai đều gật đầu mỉm cười. Đối với Mạc Dạ mà nói thì Thục Phi chính người vô cùng quan trọng với hắn. Từ đầu đến giờ Mạc Chi Thành chỉ im lặng nhìn Cố Ngữ Yên, y hiện tại là hoàng đế nhưng đứng trước nàng có lẽ hắn mãi mãi là một người bằng hữu, không hơn không kém.
“Ngữ Yên, bảo trọng.”
Tiêu Huyền đến bên cạnh Cố Ngữ Yên, khoác tay qua vai nàng.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn.” Tiêu Huyền cất giọng nghiêm nghị, đây là lời hứa của hắn, lời hứa cả đời này tuyệt đối không thay đổi.
Mạc Chi Thành nhìn Huyền Vương nở một nụ cười. Cố Ngữ Yên lúc này mới lên tiếng.
“Chi Thành, làm hoàng đế rất mệt nhọc, ngươi cũng phải thận trọng, không được lao lực. Dân chúng Mạc Ly quốc không muốn có một vị hoàng đế bệnh tật quấn thân, cả người suy nhược xấu xí đâu. Tốt nhất ngươi cứ tiếp tục giữ vững phong độ làm một minh quân mỹ nam.”
Mạc Chi Thành bị lời của Cố Ngữ Yên nói làm cho bật cười.
“Được được, làm bằng hữu với Cố tiểu thư đây, ta nhất định không để bằng hữu mất mặt. Làm quân vương mỹ nam, cái này không tệ đâu.”
Ngay lúc này Cố Ngữ Yên nhìn đến phía sau Mạc Chi Thành, Trịnh quận chúa từ nãy đến giờ vẫn luôn dõi mắt nhìn theo bọn họ. Cố Ngữ Yên tiến tới trước mặt nàng ấy. Trịnh Niên Tâm lấy ra một chiếc túi thêu đặt vào lòng bàn tay Cố Ngữ Yên.
“Bên trong là bùa bình an, ta tự tay làm, tặng cho ngươi.”
Cố Ngữ Yên nhận lấy túi thêu, khóe môi hiện lên nụ cười.
“Cố Ngữ Yên, chờ đợi một người quay đầu, có phải rất ngu ngốc hay không?”
Cố Ngữ Yên lắc đầu, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Trịnh quận chúa, cất giọng.
“Chỉ cần trái tim cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn, như vậy là đủ rồi. Nếu việc chờ đợi một người làm ngươi cảm thấy ấm áp thì điều đó không uổng phí. Ta tin rằng sẽ có một ngày, người đó quay đầu nhìn lại.”
Danh Sách Chương: