Cố Ngữ Yên nhìn tổ phụ lại nhìn mấy vị thúc thúc.
- “Con không trách mọi người nhưng đầu đuôi sự việc là như thế nào? Phụ thân và mẫu thân của con đang ở đâu? Mọi người cũng nên nói rõ cho con biết.”
Cố Nguyên nhìn Cố Bắc Niệm, Cố Bắc Niệm nhìn Cố Bắc Thành, Cố Bắc Thành nhìn Cố Bắc Kiệt, Cố Bắc Kiệt nhìn Cố Bắc Diệp, Cố Bắc Diệp lại nhìn Cố Nguyên. Kết quả vẫn là người lớn nhất lên tiếng.
- “Ngữ Yên, bọn ta nhất định sẽ nói rõ với con nhưng hiện tại con cũng nên khai báo rõ ràng trước đã.”
- “Con? Con có gì để khai báo?”
Cố Ngữ Yên chỉ tay vào người mình, việc nàng có linh lực có thể tu luyện đại thúc đã nói cho mọi người biết cả rồi, còn có vấn đề gì nữa sao? Tiểu thúc mỹ nam hai mắt sáng rực nhìn Cố Ngữ Yên, nha đầu lớn lên thật xinh đẹp không hổ danh là cháu gái của y. Cố Bắc Diệp mở màn bắt đầu chuyên mục hỏi đáp.
- “Nha đầu xinh đẹp, con tại sao lại có linh lực?”
- -“Vô tình gặp được kỳ ngộ.”
- -“Vậy tu luyện bao lâu rồi?”
- -“Khoảng ba, bốn tháng.”
- -“Tu vi đạt đến cảnh giới nào?”
- -“Võ vương cấp hai.”
Tĩnh, cả nghị sự phòng rơi vào tĩnh lặng, thời gian một chén trà trôi qua, Cố Bắc Diệp hỏi lại.
- “Tu vi của con ở cảnh giới nào?”
- “Võ vương cấp hai, sắp đột phá.”
Năm người không hẹn mà cùng lao đến ôm chân Cố Ngữ Yên, biểu hiện ôm đùi lớn, mười sáu tuổi Võ Vương cấp hai, hơn nữa chỉ mới bắt đầu tu luyện được ba tháng đây chính là thiên tài của thiên tài. Nhớ năm đó lão tứ mười sáu tuổi đã trở thành Võ Vương cấp bảy, trong hai năm đột phá ba cảnh giới bước vào giai đoạn luyện khí, vang danh thiên hạ nhưng bản thân y được tu luyện, mài dũa từ nhỏ hoàn cảnh khác biệt so với nha đầu Ngữ Yên.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, thành tựu của Cố Ngữ Yên trong tương lai nhất định không kém Cố Bắc Quân, có khi còn tiến xa hơn. Tốc độ thăng cấp của nàng quá khủng khiếp, người khác cần mười năm nàng chỉ cần ba tháng, yêu nghiệt, biến thái.
- “Tổ phụ, thúc thúc, mọi người tha cho con đi.”
Năm người buông chân Cố Ngữ Yên, quay lại chỗ ngồi bật chế độ nghiêm túc. Cố Nguyên nhìn cháu gái.
- “Ngữ Yên nha đầu, ở Thiên Tinh giới ngoài đại lục Linh Vũ ra còn có một đại lục khác, cháu có từng nghe qua hay chưa?”
- “Vâng, cháu biết là đại lục Thiên Vũ.”
Thật ra không phải nàng biết đâu là do Trứng Gà vừa mới nhắc đáp án thôi. Cố Nguyên gật đầu, ông bắt đầu thuật lại chuyện năm đó. Mẫu thân của Cố Ngữ Yên, Mạn Nhược Vân là một nữ tử dung mạo tuyệt thế, nàng và mẫu thân giống nhau đều sở hữu mái tóc màu bạch kim. Tu vi của Mạn Nhược Vân rất cao, là một cường giả Thiên Phủ cảnh chân chính.
Năm đó Cố Bắc Quân trong lúc ra ngoài lịch luyện, du sơn ngoạn thủy thì vô tình gặp được Mạn Nhược Vân, hai người bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm. Sau đó Bắc Quân dẫn nàng về Cố phủ, ra mắt phụ mẫu và các huynh đệ, muốn cùng Mạn Nhược Vân thành thân.
Khi đó Cố Nguyên cảm thấy Mạn Nhược Vân lai lịch không rõ ràng, có chút bất mãn nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý. Phu thê Cố Bắc Quân lúc đó chính là đôi cường giả được người người ngưỡng mộ của đại lục Linh Vũ. Thành hôn được nửa năm Mạn Nhược Vân có thai và sinh ra Cố Ngữ Yên.
Năm Cố Ngữ Yên lên sáu tuổi thì biến cố ập đến, một nhóm người khoác áo choàng trắng che kín mặt bất ngờ tấn công Cố phủ. Phu thê Cố Bắc Quân và Mạn Nhược Vân ra sức chống trả, trong lúc hai bên giao chiến thì thê tử của Cố Nguyên, cũng chính là nội tổ mẫu của Cố Ngữ Yên bị trọng thương, không lâu sau đó thì qua đời.
Bọn người tấn công cố ý nhắm vào Mạn Nhược Vân và Cố Ngữ Yên muốn bắt mẫu tử hai người. Dưới tình thế cấp bách Cố Bắc Quân đã đánh lạc hướng để đại ca Cố Bắc Niệm ôm nữ nhi chạy đi. Mạn Nhược Vân vì không muốn tiếp tục liên lụy đến Cố gia nên đã đồng ý theo đám người đó rời khỏi Cố phủ.
Ba ngày sau Cố Bắc Quân để lại một bức thư nhờ mọi người chăm sóc nữ nhi của y rồi bỏ đi, muốn đòi lại Mạn Nhược Vân. Cố Nguyên cùng bốn người con trai còn lại ở Cố phủ đợi tin nhưng càng lúc Cố Bắc Quân càng bặt vô âm tín.
Cuối cùng năm người bọn họ quyết định, đưa Cố Ngữ Yên mới sáu tuổi đến phân gia ở Ung Thuận thành để tránh tai mắt của đám người áo trắng kia. Cố Bắc Niệm ở lại Cố phủ trông coi, quản lý mọi việc, Cố Nguyên và ba người còn lại thì rời đi truy tìm tung tích của phu thê Cố Bắc Quân. Chỉ là không ngờ một lần đi liền đi đến mười năm.
Cố Ngữ Yên biết được sự việc trong lòng gợn sóng, phụ thân, mẫu thân của nàng hiện tại đang ở đâu? Liệu có...có còn…tồn tại trên cõi đời này hay không?
- “Tổ phụ, người có biết phụ mẫu của con đang ở đâu không?”
Cố Nguyên lắc đầu.
- “Ngữ Yên ta biết cháu nóng lòng muốn biết tung tích của cha mẹ nhưng mười năm qua bọn ta cũng chỉ điều tra được bọn họ hiện đang ở Thiên Vũ đại lục. Nhưng mà nha đầu bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp ta chưa thể nói cho cháu biết cách đi đến đó.”
Cố Ngữ Yên cúi đầu, ngay lúc này trong đầu nàng truyền đến giọng nói của trứng gà.
- “Nha đầu ngốc, với tu vi của ngươi hiện tại đi đến Thiên Vũ đại lục chính là đi tìm chết, nơi đó với Linh Vũ đại lục không giống nhau, cao thủ nhiều như mây, ngọa hổ tàng long. Nha đầu ngươi hiện tại tốt nhất vẫn nên chăm chỉ tu luyện.”
Cố Ngữ Yên thở dài, được rồi, bây giờ nàng chưa đủ khả năng, thực lực yếu kém chưa thể đi tìm phụ mẫu. Nhưng rất nhanh thôi, nàng sẽ đến được Thiên Vũ đại lục.
Cố Ngữ Yên cùng tổ phụ và mấy vị thúc thúc trò chuyện thêm một lúc thì rời khỏi nghị sự phòng. Nàng trở về Bạch Mai viện, bắt đầu tu luyện.
Danh Sách Chương: