• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Nam Lăng Hầu nói Tần Quỹ bị ban chết, ngay tức khắc Chiết Tịch Lam cảm thấy những thứ đào hoa và hôn sự quấy nhiễu nàng gần đây đều là vật ngoài thân.

Bất kể là bọn chúng mang đến ưu phiền hay là vui vẻ thì đều đã biến thành ảo ảnh ở một khắc này, chỉ có lời Nam Lăng hầu nói đã hóa thành tiếng chuông, tiếng trống, cùng phát ra âm thanh bên tai.

Ban chết nhưng vẫn chưa có chết.

Sao có thể chưa chết đây, nếu là trực tiếp giết luôn thì sẽ tốt biết bao. Thật đáng tiếc mà.

Nàng vội đi lên trước một bước, đi qua đỡ Nam Lăng Hầu hỏi: "Đại bá phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Vẻ mặt Nam Lăng Hầu trông bất ổn, Chiết Tịch Lam nói xong câu đó được một hồi thì ông ấy mới phản ứng được, thở dài nói: "Yến hội hôm nay, vốn là gia tiệc của Bệ hạ, những người không phải hoàng thân như chúng ta thì tất nhiên là không có mặt trong đó."

Lúc ấy còn cảm thấy không tệ, không đi thì sẽ không có rắc rối, kết quả vẫn xảy ra chuyện. Ông sờ lên bộ râu ngắn: "Có điều là chưa đầy một lát thì Bệ hạ đã bảo những thần tử chúng ta cũng cùng đi dự tiệc."

Ông ấy nói đến đây, lại lần nữa ngơ ngẩn trong chốc lát, có thể thấy được việc này đả kích ông ấy có bao nhiêu lớn.

Đại phu nhân săn sóc đỡ ông ấy ngồi xuống, Chiết Tịch Lam ân cần bưng trà rót nước, lại làm cho Nam Lăng Hầu cười ra tiếng.

"Đây là lần đầu tiên Chiết nha đầu châm trà cho ta nhỉ?"

Chiết Tịch Lam xấu hổ, đúng là nàng cũng không luyện tập những thứ này nhiều, cũng không tranh đua chăm sóc Đại phu nhân và Nam Lăng Hầu.

Đại phu nhân trợn mắt nhìn ông ấy một cái: "Thời điểm thế này rồi mà vẫn còn lòng dạ nói đùa nữa."

Người cả nhà đều ngồi xuống, Chiết Tịch Lam ngồi càng gần phía trước, nụ cười dạt dào trên mặt, đoán chừng là cảm thấy cười lớn quá không tốt, không nhịn nổi phải ép ép khóe miệng xuống.

www.wattpad.com/user/thilathila

Ban Minh Kỳ nhìn thấy cũng kìm lòng không được mà cười ra tiếng.

Nam Lăng hầu uống một chén trà nóng, nhìn thấy bọn nhỏ xứng đôi lại càng thêm vui vẻ, nói: "Sau khi chúng ta đi đến, mới đầu trên yến tiệc gảy đàn thổi sênh, không có gì bất thường cả, chưa được một hồi thì Tần Quỹ tiến lên mời rượu, nói đến chuyện năm đó ông ta ra ngoài làm ăn, trở về mang theo đặc sản địa phương cho Bệ hạ. Đây là thủ đoạn từ trước đến nay của Tần Quỹ, Bệ hạ nhớ nhung chuyện cũ, cũng thích nghe người ta nói đến thuở xưa, trước kia ông ta nói đến là Bệ hạ luôn lộ ra vẻ hoài niệm, nhưng hôm nay lại là vẻ mặt khó chịu."

Chiết Tịch Lam tò mò: "Vì sao ạ?"

Nam Lăng Hầu lắc đầu: "Cụ thể cũng không biết, nhưng cũng có thể đoán ra đại khái, sau khi trải qua chuyện hôm qua, trong mắt Bệ hạ Tần Quỹ có nhiều chỗ sai lầm, cho nên mới có thể nổi giận."

Chiết Tịch Lam nhíu mày: "Không đúng mà... những người khác của Tần gia bị giết bị lưu đày, nhưng Tần Quỹ được tiếp tục giữ lại, nói rõ là Bệ hạ tin tưởng lão ta, bằng lòng giữ lão ta lại mà."

Nam Lăng hầu lại nói: "Ta đoán là hôm qua đến hôm nay, có người đã nói chút gì đó bên tai Bệ hạ."

Ông ấy đứng lên, dạo bước trong phòng: "Cái tên Tần Quỹ này đặc biệt giỏi ngụy trang. Có lẽ là ở trước mặt Bệ hạ vẫn luôn là một người trong sạch, một khi ông ta không trong sạch nữa thì sẽ bị cắn ngược lại mình."

Chiết Tịch Lam gật gật đầu: "Hẳn là có nguyên do như vậy... bá phụ, vậy về sau thì sao ạ?"

Cho dù là khó chịu thì cũng không đến mức giết người.

Nam Lăng hầu: "Tần Quỹ hiểu nhất là xem sắc mặt người, lập tức ngậm miệng lại. Mọi người có mặt ở đó cũng không dám lớn tiếng ồn ào nữa, đang lúc chúng ta cho là việc này sắp qua đi thì Thái tử lại đột nhiên đứng ra, xin Bệ hạ ban cho Tần Quỹ tước vị hầu tước, tránh cho bị người ta làm nhục."

Chiết Tịch Lam trợn to mắt: "Thái tử... đến thế... không xem hiểu tâm tư của Bệ hạ đến thế sao ạ?"

Vụng về đến thế.

Nam Lăng Hầu lại giải thích cho Thái tử một câu: "Điện hạ cũng không phải xem không hiểu tâm tư của Bệ hạ, chẳng qua là hắn thật sự tức giận."

Đánh vào thể diện Tần gia lần này lượt khác chính là đè đầu Thái tử hắn xuống đất, khiến cho hắn mất mặt.

Thái tử làm sao có thể không tức giận. Nhưng cũng không có cách nào cả, Hoàng đế càng già thì hắn lại càng không thể làm ra những hành động quá lớn.

www.wattpad.com/user/thilathila

Nam Lăng Hầu nói: "Hôm nay Tần Quỹ hoài niệm lúc trước, chiếu theo cách nói chuyện của ông ta trước kia, kỳ thật cũng có dấu vết mà lần theo."

Tất nhiên là nói chuyện cũ trước, sau đó lại nói mình già rồi, không có cách nào mang lễ vật về cho Bệ hạ nữa.

Bởi vì hôm qua Tần gia bị phạt, tuy lúc ấy bệ hạ tức giận nhưng căn cứ vào thói quen thường ngày thì sau khi phạt rồi cũng sẽ hết sức mềm lòng.

Bọn hắn túm lấy cái kẽ hở này, lại là gia tiệc nên có bảy phần cơ hội có thể thành công. Hơn nữa, tước vị hầu tước phú quý mà Thái tử đề nghị cũng không phải quan lớn gì, chỉ vẹn vẹn là một cái danh hiệu mà thôi.

Chiết Tịch Lam đã hiểu đại khái: "Bởi vì hôm qua đã đánh cho hắn một cái tát, mất đi thể diện, vì e sợ làm dao động lòng dạ của đám thần tử bên phía Thái tử hắn, cho nên hôm nay muốn lấy lại một cái thể diện."

Nam Lăng hầu gật đầu: "Đúng là như thế."

Sau đó nói: "Thật ra Thái tử thiếu kiên nhẫn cũng không hề gì. Thân phận hắn dùng là thân phận nhi tử, thỉnh cầu Bệ hạ cho Tần Quỹ một cái tước vị hầu tước phú quý, cho dù Bệ hạ tức giận thì cũng là phụ thân dạy dỗ nhi tử, không được tính là cái gì cả."

"Nhưng đêm nay... Không chỉ mỗi đám bọn hắn có loại tính toán này mà còn có những người khác nữa."

Chiết Tịch Lam nghe được thì nín thở: "Ai vậy ạ?"

Là Trưởng công chúa và Thịnh Trường Dực sao?

Lúc này vẻ mặt Nam Lăng Hầu mới trở nên nghiêm túc, nói: "Là Phó phi nương nương."

Lúc Thái tử nói đến tước trí hầu tước phú quý, những người khác đều chỉ kinh ngạc, duy chỉ có Phó phi nương nương là đột nhiên lộ ra vẻ đau thương.

"Rồi sau đó Thập Tứ Hoàng tử lại theo đó mà khóc lên, Bệ hạ vội vàng tự mình ôm dỗ dành, lúc ấy Hoàng Hậu nương nương nhịn không được nên châm chọc khiêu khích Phó phi, nói là trên gia tiệc không chăm sóc tốt cho Thập Tứ Hoàng tử, ra vẻ đau thương cái gì..."

"Phó phi nương nương đứng dậy hành lễ, nói không khỏe, sợ không cách nào ngồi lâu trên yến tiệc nữa nên muốn rời đi."

Ông hít sâu một hơi: "Có lẽ là vừa rồi Thái tử bị cản trở, Hoàng Hậu nương nương căm phẫn hết mức nên lớn tiếng răn dạy Phó phi không có quy củ."

Đây là lời gốc, Nam Lăng Hầu không nói giả một chữ. Chiết Tịch Lam nghe thấy lời này, vẻ mặt trở nên khó hiểu.

Con người ta đều là thân đang ở trong ván cờ không biết cờ, lúc đó Hoàng Hậu nương nương nói lời này, hẳn chỉ là tóm lấy Phó phi làm quả hồng mềm mà bóp.

Nhưng hiện tại nàng nghe từ trong miệng Nam Lăng Hầu, lại có một cái sợi dây gắn kết rõ ràng lên.

Trước là Tùy Du Chuẩn nổi điên, làm kinh sợ ngựa của Phó Sư Sư, rồi sau đó Trưởng công chúa Khang Định gióng trống khua chiêng gọi nàng và Phó Sư Sư đi truy hỏi ở trong thọ thần của lão phu nhân Anh Quốc Công.

Thế là trên lúc săn bắn, Hoàng Hậu thấy Phó phi và Thập Tứ Hoàng tử thân thiết với Hoàng đế, trong lòng không vui nên đã nhắc tới chuyện của Phó Sư Sư, cũng tiện thể kêu nàng đi lên.

Nàng đến để đi săn, quen mang theo cung của Thịnh Trường Dực trên lưng. Nàng còn là một tiểu nha đầu mới ra đời, đột nhiên bị kêu đi lên, bất kể là tự nhiên hào phóng hay là căng thẳng, chỉ cần là phản ứng chân thật thì đều có thể bị Bệ hạ nhìn thấu.

Ông ấy là Đế vương chí tôn, không giả bộ ở trước mặt ông ấy thì có thể khiến cho ông ấy tin tưởng.

Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy Thịnh Trường Dực không cho mình biết trước là đúng, nếu biết được đằng sau có một ván cờ lớn như vậy, nàng không chắc có thể làm được tốt hơn.

Sau đó nữa thì Thịnh Trường Dực nhắc tới chuyện của Chiết Tùng Niên, khơi dậy sự bất mãn của Bệ hạ đối Tần gia, Tần gia nữ ức hiếp nàng, Tần Quỹ tỏ vẻ khốn khổ nhưng bị nàng bác bỏ đi.

Chuyện sau đó nàng không biết, nhưng xem từ yến hội hôm nay, hẳn là tối qua Phó phi nói với Hoàng đế chuyện gì đó của Tần gia, khiến cho Hoàng đế bất mãn với Tần Quỹ, nhưng bởi vì còn quan tâm đến mặt mũi của Tần gia nên đã nhịn xuống cục tức kia. Ngày hôm nay, Tần Quỹ lại bắt đầu tỏ vẻ khốn khổ, cách làm kiểu cũ khiến cho Bệ hạ thấy phiền chán.

Sau đó thì thú vị rồi. Thái tử thấy Tần Quỹ bị mất mặt, sinh lòng bất mãn nên ra mặt vì Tần Quỹ, rồi sau đó Thái tử lại bị mất mặt. Lúc này Hoàng Hậu thấy Thái tử không còn mặt mũi nên càng thêm bất mãn, nhưng bà ta không dám nổi giận với Hoàng đế, thế là vừa lúc Phó phi có con khóc bị bà ta xách ra giết gà dọa khỉ.

Hoàng đế thấy vậy, sẽ càng thêm chán ghét mẫu tử Hoàng Hậu. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nói trước lúc Nam Lăng Hầu lên tiếng: "Tiếp tục một hồi như thế, có phải là cuối cùng Bệ hạ răn dạy Hoàng Hậu, Tần Quỹ lại đứng ra nói giúp Hoàng Hậu không ạ?"

Nam Lăng hầu kinh ngạc: "Con thế nhưng lại có thể nghĩ đến được chuyện như vậy?"

Chiết Tịch Lam biết mình đã đoán trúng rồi. Nàng vui vẻ nói: "Cho nên Phó phi nương nương vì cái gì mà đau lòng? Rốt cuộc nương nương nói gì với Bệ hạ vậy ạ?"

Nam Lăng Hầu lắc đầu: "Ta không biết nhưng lúc Tần Quỹ quỳ xuống đất xin tha giúp Hoàng Hậu thì Bệ hạ giận dữ, nói những năm này ông ta làm việc dơ bẩn không tả nổi, giẫm đạp lên tính mạng người khác mà có được cả đời phú quý, hiện giờ vậy mà vẫn muốn làm một hầu tước phú quý, thật là đáng hận."

"Lúc này, đám chúng ta nào còn ngồi được, tới tấp quỳ xuống, không dám nhìn thẳng thiên nhan."

Ông nói: "Bệ hạ tức giận mắng không ngừng, nói Tần gia nam trộm nữ xướng, ỷ vào ân tình đối với ông ấy mà hoành hành ngang ngược, phạm phải tội ác như thế, ông ấy vốn định giữ một phần mặt mũi cho ông ta, kết quả Tần gia không biết tốt xấu, thế là... thế là dưới cơn giận dữ đã phán trảm lập tức hành quyết."

www.wattpad.com/user/thilathila

Chiết Tịch Lam hít sâu một hơi, nàng khẽ gật đầu: "Bệ hạ nói không sai chút nào, chỉ cần xem lúc trước Phủ châu Vân Châu làm việc là biết, cực kỳ phách lối, vơ vét của cải nhiều vô kể, Tần Quỹ đứng sau lưng của hắn ta thì làm sao có thể sạch sẽ được."

Nàng vui vẻ cười lên: "Sau khi về kinh đô, con muốn đi Minh Giác Tự thắp hương cho a nương và a tỷ."

Ngũ phu nhân cũng không cầm được nước mắt: "Phải, nên như thế."

Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Kim Đản.

"Thế tử gia chúng ta bởi vì Chiết đại nhân, có chuyện đều muốn tìm Chiết cô nương."

Mắt Tịch Lam sáng lên, nàng đứng dậy nhìn về phía Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân hiểu ý nàng, nói: "Được, ta cùng con đi."

Đêm khuya thế này, một cô nương gia đi ra ngoài cực kỳ không ổn.

Chiết Tịch Lam liền theo Ngũ phu nhân ra ngoài, gần như không có nhìn lại phía sau, tất nhiên cũng không nhìn thấy được sự mất mát và chán nản trong mắt Ban Minh Kỳ.

Mà ngoài cửa, Thịnh Trường Dực khoác áo choàng, dáng người cao lớn, đứng ở trong gió lạnh. Trông thấy tiểu nha đầu vội vàng đi về phía hắn, khẽ nói: "Chậm một chút, đừng để bị ngã."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK