• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Chi U Cửu

Người đào hố: Thì Là Thì Là

Thời gian cập nhật: 23/12/2022

Chương 10: Tiếng xương gãy hoà lẫn với tiếng kêu thảm thiết trong gió rét.

Chiết Tịch Lam cũng không suy nghĩ nhiều. Tính toán thời gian, hẳn là lúc nàng rời khỏi Vân Châu không bao lâu thì Chiết Tùng Niên đưa, đưa đến tay Vân Vương Thế Tử cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng phải viết thư nói với ông ấy một câu, nàng và Bá Thương đã đến nhà di mẫu rồi, sau này gửi đồ nên gửi đến Nam Lăng Hầu phủ.

Nàng gật đầu nói vâng, lại cảm thấy ngại: "Cứ luôn phải làm phiền đến người."

Thịnh Trường Dực có dáng người cao thẳng, đứng thẳng giống như thanh tùng, hắn cao lớn hơn nàng rất nhiều. Nàng đã không tính là thấp rồi nhưng khi nói chuyện với hắn vẫn phải hơi ngẩng đầu lên mới được.

Hắn bèn cúi đầu xuống, giọng nói cũng thấp thấp trầm trầm: "Sau khi đến kinh đô, có từng luyện cung không?"

Chiết Tịch Lam: "Có luyện. Trong viện của di mẫu có sân luyện võ, rất thuận tiện."

Thịnh Trường Dực nhẹ nhàng ừm một tiếng, sau đó nói: "Năm sau ta phải về Vân Châu nhưng dự định đi bằng đường thủy từ Kinh Sóc, đi thuyền nhiều cưỡi ngựa ít. Lúc đến ta có cưỡi một con ngựa đen Vân Châu sợ là không thể cưỡi về, ta muốn tặng cho ngươi, ngươi muốn không?"

Đôi mắt Chiết Tịch Lam lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nàng biết rõ con ngựa đen uy phong lẫm lẫm kia, còn từng lén nhìn nhiều lần.

Nhưng nàng là người yêu ngựa, tất nhiên sẽ biết đó là ngựa tốt, lại thấy hắn tự mình nuôi nấng tắm rửa cho nó, hẳn là cũng yêu thích, làm sao lại bởi vì đi đường thủy mà đem tặng cho người khác được?

Thịnh Trường Dực thấy trên mặt nàng có vẻ do dự, nhẹ giọng giải thích: "Nó không phải chiến mã ta cưỡi lúc đánh nhau, là ngựa phụ thân tặng cho ta cưỡi hằng ngày. Ta đánh nhau bên ngoài, nó thì được nuôi dưỡng ở trong Vân Vương phủ, thời gian lâu dần càng lộ ra vẻ phú quý, mặc dù tốt nhưng không thích hợp với ta, cũng không thích hợp với Vân Châu nên ta muốn để nó ở lại kinh đô."

"Vốn định tặng nó cho vương tôn khác nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, cách chăm ngựa của mỗi châu không giống nhau, cách chăm ngựa ở kinh đô không thích hợp với nó, tặng cho người Vân Châu thì vẫn tốt hơn."

Hắn giải thích kỹ càng như thế, Chiết Tịch Lam vốn đã động lòng, nghe như vậy xong trong lòng càng thêm mong muốn. Nàng cũng đã lấy của hắn rất nhiều đồ rồi, lúc này thậm chí còn có một loại suy nghĩ nợ quá nhiều không lo*, gật gật đầu: "Vậy thì thần nữ xin nhận."

*债多了不愁: nợ nhiều không lo: ẩn dụ về việc khó khăn chồng chất, cho rằng dù sao cũng không thể giải quyết chúng trong một thời gian nên cũng không lo lắng về chúng nữa.(zdic.net)

Nàng chân thành nói: "Lúc người về Vân Châu thì sai người đến nói cho thần nữ, thần nữ mang nó đi tiễn người."

Thịnh Trường Dực cười khẽ một tiếng, ánh mắt dừng trên tóc nàng: "Cũng được."

Trong lòng Ngũ phu nhân bắt đầu lo lắngm Hai người này ở chung, nói chuyện, sao cứ thấy kỳ quái như vậy. Nhưng rốt cuộc đối phương là Vân Vương Thế Tử, bà không tiện lên tiếng cắt ngang, vả lại hai người một người hỏi một người đáp, mặc dù nói chuyện không tính là nhanh nhưng căn bản không có khoảng cách, bà cũng không tìm được cơ hội cắt ngang.

Vẫn là Chiết Tịch Lam tự cảm thấy cần phải đi rồi mới cáo từ: "Hôm nay thần nữ đến thờ cúng đèn Trường Minh của a nương a tỷ, còn muốn về quỳ lạy thêm một hồi, thế tử gia, thần nữ và di mẫu đi trước đây."

Thịnh Trường Dực gật nhẹ đầu: "Đi đi."

Hắn nghiêng người tránh đường, cũng không nói thêm nữa, mặt sắc lãnh đạm, làm cho người khác không dám đến gần. Trong lòng Ngũ phu nhân cũng có hơi cảm khái, nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy hắn nói chuyện ôn nhuận thì bà cũng không tin hắn là một người ôn hòa.

Chờ sau khi Chiết Tịch Lam lại cáo từ Kim Đản Ngân Đản và Thịnh Sóc xong, Ngũ phu nhân kéo nàng đi xa, sau khi xác định bốn phía không người mới vừa đi vừa hỏi: "Con quen biết Vân Vương Thế Tử?"

Chiết Tịch Lam nhớ tới chuyện hắn bị thương mấy năm trước chưa từng nghe người ta nói đến, có lẽ là không muốn để cho người khác biết, bèn nói: "Hai ba tháng bọn con đi đến kinh đô đều được ngài ấy chiếu cố, không được tính là rất quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì ạ."

Nàng cười nói: "Di mẫu, nhìn ngài ấy lạnh lùng nhưng thật ra là một người có tính tình ôn hòa, hơi quen thuộc một chút thì cũng thích trò chuyện với người ta."

Đúng là có người như vậy. Ngũ phu nhân cũng không nói thêm, chỉ nói: "Chúng ta đi lâu rồi, sợ là Minh Nhụy và Bá Thương chờ đến phiền rồi."

Ban Minh Kỳ vừa mới cùng bạn bè đi chùa miếu phía sau núi, nói muốn cùng đi lên núi Thác Thạch, vẫn chưa quay lại.

Ngũ phu nhân còn thở dài: "Minh Kỳ cái gì cũng tốt, chỉ là nghiện thi thư thành ngốc rồi."

Chiết Tịch Lam nhìn ra được bà là thật tình lo lắng vì Ban Minh Kỳ, bèn trấn an bà: "Người sống trên đời, gió thổi bụi bay, cực kỳ ngắn ngủi, thường thường còn chưa hiểu cái gì mới là cách sống thì đã già rồi. Như thế xem ra, biểu ca lúc tuổi trẻ có thể tìm được chuyện mà mình yêu thích, lại có thể kiên trì bền bỉ, nối tiếp quá khứ, đã là điều đáng nể rồi ạ."

Lúc này hai người đang đi về, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Vừa khéo đụng phải Ban Minh Kỳ đang đứng ở hòn non bộ sau khi tiễn bạn, hắn đã nghe thấy lời này.

Thế là lập tức tâm thần chấn động, cảm thấy Chiết Tịch Lam chính là tri kỷ, mà lại... Có hứng làm thơ quá.

Hòn non bộ ở phía trước, Chiết Tịch Lam và Ngũ phu nhân đi về phía trước chưa được mấy bước đã nhìn thấy hắn. Ngũ phu nhân thấy hắn ngơ ngác, miệng khẽ mở khẽ đóng, tự lẩm bẩm liền lắc đầu cười: "Chắc là lại đang làm thơ."

Chiết Tịch Lam cũng cười theo, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy người có tính tình như vậy.

Ban Minh Kỳ vốn đang làm thơ, vốn đang như đi vào cõi thần tiên trong câu thơ, lại ma xui quỷ khiến bởi vì nụ cười này mà trở lại bình thường.

Mặt hắn đỏ lên, ngập ngừng đi tới, cứng ngắc nói một câu: "Chê cười rồi."

Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Muội không hiểu thi văn nhưng thích luyện cung. Nếu như muội có thể có được một cây cung tốt cũng sẽ giống như biểu huynh."

Ban Minh Kỳ cảm thấy tuổi nàng không lớn nhưng giữa trán lại có một vẻ thanh thản, không có những thứ hỗn loạn rối bời của tục nhân, nói chuyện làm việc cũng rất thông thấu, thật sự là khó có.

Thấy dáng vẻ như vậy của nàng, hắn lại muốn làm một bài thơ rồi.

Trong đầu lướt qua thi từ một lần, lại nhìn nàng thì càng thêm vui mừng, thế là theo thói quen khuyên nàng đọc nhiều sách, làm thêm thơ, Chiết Tịch Lam cảm thấy hắn quả thật có hơi ngốc, cũng không so đo với hắn, chỉ nói: "Biểu huynh, muội không thích thi từ."

Lông mày Ngũ phu nhân nhảy dựng. Minh Nhụy đã từng nói như vậy với hắn, kết quả bị hắn chặn lại nói về cái tốt của việc đọc sách hết mấy canh giờ, bà lập tức muốn kéo Chiết Tịch Lam đi, ai ngờ lại thấy mặc dù lông mày hắn đã nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ muốn thuyết giáo, nhưng vẫn ngậm miệng.

Rồi sau đó nghe hắn nói: "Không hiểu thi văn cũng không sao, giống như biểu muội vừa mới nói, đời người ngắn ngủi mấy năm, có thể tìm được chuyện mình thích đúng là không dễ, biểu muội chuyên tâm luyện cung là tốt rồi."

Ngũ phu nhân kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Minh Kỳ... con đổi tính rồi?"

Ban Minh Kỳ thở dài: "Đạo làm quân tử, không nên có ý nghĩ ép buộc người khác."

Hắn vừa rồi vốn muốn nói đến chỗ tốt của thi từ một chút nhưng trong đầu lại hiện ra dáng vẻ nàng mặc y phục màu đỏ lưng đeo cung tiễn tiêu sái nhàn vân dã hạc ngày đó.

Hắn nói không ra được nữa, nói lời không bắt buộc một lần nhưng mà trong lòng lại cảm thấy kìm nén đến hoảng rồi.

Ngũ phu nhân vui mừng: "Cuối cùng con cũng hiểu được rồi."

Nhưng rõ ràng là bà vui mừng quá sớm, đợi đến lúc gặp Chiết Bá Thương và Ban Minh Nhụy, Ban Minh Kỳ lại như thường lệ hỏi: "Đến Minh Giác Tự rồi, có làm được thơ hay gì không?"

Bá Thương trung thực lắc đầu, Ban Minh Nhụy bĩu môi: "Huynh tưởng người người đều là huynh ư."

Ban Minh Kỳ liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhõm, sự ngột ngạt trong lòng hắn cũng được trút ra ngoài rồi, kéo Ban Minh Nhụy đến bắt đầu thuyết giáo.

Ngũ phu nhân vội vàng kéo Chiết Tịch Lam đang tò mò dừng lại cùng nhau lắng nghe, suy nghĩ một chút rồi lại thủ hạ lưu tình kéo thêm Chiết Bá Thương đang trợn mắt há mồm đi, để lại một mình Ban Minh Nhụy trong cơn giận dữ.

Đợi đến lúc Ban Minh Nhụy trở về, nàng đã mệt mỏi không còn hình dạng, miệng đắng lưỡi khô, sức cùng lực kiệt.

Ngũ phu nhân ngồi một bên cười: "Minh Kỳ về rồi?"

Ban Minh Nhụy hung dữ nhìn nương nhà mình một cái: "Huynh ấy về rồi, nói là muốn đi thăm Phó Lý."

Nàng không kiềm chế được: "A nương, nếu lại có lần sau nữa thì con sẽ dùng roi quất chết huynh ấy!"

Chiết Tịch Lam và Chiết Bá Thương cười thành tiếng, ngược lại là Ngũ phu nhân nhìn thoáng qua Chiết Tịch Lam, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút ý tưởng.

Nếu như... Có thể định Lam Lam cho Minh Kỳ cũng không tệ.

...........

Ban Minh Kỳ nói Ban Minh Nhụy hai canh giờ, cảm thấy mỹ mãn quay về trai xá liền thấy Phó Lý đang nằm trên giường trơ mắt nhìn hắn.

"Minh Kỳ huynh, mọi ngươi đi đâu vậy? Làm sao mà đến bây giờ mới về."

Ban Minh Kỳ: "Ngũ muội muội không hiểu thi thư nên ta nói muội ấy vài câu."

Phó Lý: "À."

Hắn không quan tâm chút nào cả, sau đó thỉnh cầu: "Minh Kỳ huynh..."

Kết quả lời này còn chưa nói xong thì đã thấy Ban Minh Kỳ xua tay: "Ta muốn vẽ bức tranh, A Lý, đệ đợi ta một lúc."

Có lẽ là bởi vì vừa mới gặp được biểu muội, hiện tại trong đầu hắn luôn hiện lên dáng vẻ mặc y phục màu đỏ lưng mang theo cung của biểu muội, hắn nôn nóng không thể chờ được muốn vẽ ra.

Hắn cũng biết biểu muội là một cô nương gia, vẽ nàng như vậy không tốt nên muốn che giấu một chút, thế là cố ý trở lại phòng sát vách mà mình ở để vẽ tranh.

Một khi Ban Minh Kỳ nhiễm phải mấy chữ làm thơ vẽ tranh thì sẽ có chút mê muội, cầm lấy bút thì không buông được, đợi đến lúc hoàng hôn, Phó Lý đã ăn trưa xong đang chờ bữa tối, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Phó Lý có chút nóng vội. Hắn còn muốn nhờ Ban Minh Kỳ dẫn hắn gặp Lam Lam đấy. Hắn nghĩ kỹ rồi, Minh Kỳ huynh nhìn có vẻ là một người vô cùng tốt, có lẽ hắn có thể nói cho huynh ấy nghe chuyện mình và Lam Lam, để huynh ấy giúp đỡ mình thêm.

Kết quả đợi trái đợi phải Ban Minh Kỳ vẫn không đến, Phó Lý sai gã sai vặt khiêng mình đi sang phòng sát vách.

Sắp đến tháng chạp, gió lạnh vẫn luôn rất lớn, mới ra cửa đã có một trận gió thổi tới. Phó Lý vừa thúc giục gã sai vặt nhanh một chút, kết quả cửa phòng Ban Minh Kỳ lại đột nhiên mở ra, một bức tranh từ trong phòng hắn bay ra, Ban Minh Kỳ cũng nhanh chóng đi ra, đuổi theo bức tranh.

Phó Lý vội vàng nói: "Các ngươi buông ta xuống, đi giúp Minh Kỳ huynh đuổi theo bức tranh trước đi."

Gã sai vặt cũng không dám nghe theo mà đi, đưa Phó Lý vào phòng Ban Minh Kỳ ngồi bên cạnh án thư rồi mới đi ra ngoài.

Phó Lý ngồi xuống, sau đó ánh mắt thoáng liếc nhìn qua, thoáng nhìn thấy bức tranh trên bàn.

Ánh mắt hắn lập tức trừng lớn lên.

Đây, đây không phải Lam Lam sao?

Minh Kỳ huynh vẽ nàng làm cái gì?

Rồi sau đó cả người cứng đờ, giận tím mặt... Hay cho Ban Minh Kỳ nhà ngươi, vậy mà lại có lòng bất chính.

Hừ, Ban cẩu! Hoá ra lòng ngươi bẩn như vậy!

......

Mà đổi thành bên ngoài, Ban Minh Kỳ đang đuổi theo bức tranh, trong lòng thấp thỏm lo âu. Trên tranh hắn vẽ chính là biểu muội, cái này cũng không thể để cho người khác nhìn thấy được.

Vừa rồi hoạ ý như suối tuôn, đưa bút như thần trợ, chỉ ngắn ngủn mấy canh giờ hắn đã vẽ được hai bức tranh ưng ý.

Một bức là y phục đỏ lưng đeo cung, một bức là dáng vẻ lúc nàng nhìn về phía hắn cười hôm nay.

Kết quả vẽ xong rồi thì hắn phục hồi tinh thần lại, cảm thấy tim đập như sấm, càng ngày càng bất an, lại luôn là quân tử, cho rằng việc này không ổn, mặt càng ngày càng đỏ, vội vàng mở cửa sổ cho gió lùa vào, cứ như vậy trong nháy mắt, một bức tranh trên bàn đã bị thổi đi.

Lòng hắn gấp như lửa đốt đi ra ngoài tìm, còn không cho phép gã sai vặt đi theo... vạn nhất bị gã sai vặt nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Không được bại hoại thanh danh cô nương người ta.

Thế là hắn tự mình đuổi theo, cúi người chụp lấy vài cái đều không chụp được, đến lúc đi đến dưới hành lang thì gió ngừng lại, bức tranh kia rơi xuống đất.

Ban Minh Kỳ thở phào, vội vàng đi nhặt nhưng một người khác đã nhặt bức tranh lên nhanh hơn hắn.

Hắn vội vàng đi qua: "Huynh đài... cái này là tranh ta..."

Thịnh Trường Dực ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì mà xé bức tranh đi, sau đó đá một cước lên chân Ban Minh Kỳ.

Tiếng xương gãy hoà lẫn với tiếng kêu thảm thiết trong gió rét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK