• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài gian phòng, đám người Chiết Tịch Lam còn chưa đi xa đã thấy Ninh phu nhân được nha hoàn dẫn đến trước lều.

Ban tam cô nương vốn đã hưng phấn, nhìn thấy một màn này, đôi mắt càng sáng lên, tựa như một ngọn đèn dầu lờ mờ lúc ẩn lúc hiện trong đêm, ánh mắt lửng lơ, nhìn xem Ninh phu nhân, lại nghển cổ trông mong chuyện làm mai nhìn không thấy nghe không được trong lều kết thúc.

Nàng ta nói: "So với Tùy Gia, ta vẫn thích phủ Anh Quốc Công hơn. Yến tướng quân vô cùng anh tuấn uy vũ, chính là hào kiệt đương thời."

Tùy Du Chuẩn phần nào đó giống với cô nương gia, một đôi mắt hồ ly làm cho nàng ta hơi có chút không thích.

Khi nàng ta còn bé tổ mẫu đã dạy nàng ta phải tránh xa hồ ly tinh. Ngũ thúc mẫu là hồ ly tinh, mà ngay cả a nương cũng là hồ ly tinh.

Tổ mẫu thường nói: "Nam nhân nào không có mười người tám kẻ thiếp thất, chỉ mẫu thân ngươi, vừa quản gia lại còn vừa bá chiếm phụ thân ngươi."

Nàng hơi khó hiểu: "Nhưng mà tổ mẫu, không phải phụ thân có thiếp thất sao?"

Tổ mẫu liền dùng gậy trúc chuyên dùng để đánh nàng ta với muội đánh nàng ta một cái: "Không cho phép phản bác lời của ta!"

Lại nói: "Trong nhà người khác đều là mười người tám người, phụ thân ngươi mới mấy thiếp thất, ngay cả một thứ tử cũng không có, chỉ một đứa thứ nữ, mới gọi là sống thôi."

Bà ta nói: "Tam nha đầu à, mẫu thân ngươi chính là một con hồ ly tinh giết người không thấy máu, đã giết không ít huynh đệ tỷ muội của ngươi, ngươi phải tránh xa một chút, không thể lại quá gần. Có điều ngươi cũng không cần sợ, tổ mẫu với a huynh ngươi đều sẽ bảo vệ ngươi."

Ban tam cô nương vì thế đã vô cùng không thích ba chữ hồ ly tinh kia. Nên cũng có thành kiến với mắt hồ ly… dù cho có là người như Tùy Du Chuẩn.

Nếu như không có phủ Anh Quốc Công thì có lẽ nàng ta sẽ thích Tùy Du Chuẩn, nhưng có Yến Hạc Lâm ở đây, nàng ta cảm thấy khỏi cần phải cân nhắc. Còn nói với Ban tứ cô nương: "Nếu muội đưa trâm phỉ thúy như ý của muội cho ta thì ta sẽ xin mẫu thân, để mẫu thân thử nói hôn sự của Tùy Gia cho muội."

Lần lượt mấy câu nói mà nàng ta nói đó, hiển nhiên đám người Chiết Tịch Lam đứng ở bên cạnh nàng ta đều nghe được. Nghe thấy rồi lại hết sức lúng túng.

Đặc biệt là Ban Minh Kỳ, chỉ cảm thấy khí huyết dồn lên, đang định trách mắng thì thấy Chiết Tịch Lam lắc lắc đầu với hắn.

Nàng nói: "Chuyện bên kia có bá mẫu với di mẫu ở đó, chúng ta vẫn nên đi vào trước đi ạ."

Bằng không thì đợi tí nữa biết được chân tướng lại ầm ĩ lên, ầm ĩ lớn tiếng rồi lại càng nhiều người chế giễu.

Đại phu nhân đối đãi với nàng rất tốt, nàng không muốn xem trò cười của con gái bà, cũng không muốn người khác tới xem trò cười của phủ Nam Lăng Hầu.

Hai người Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy có đôi khi nói chuyện phiếm cũng sẽ nói tới chuyện lúc trước. Chuyện vui vẻ của nàng không được mấy chuyện nên thích nghe Ban Minh Nhụy nói.

www.wattpad.com/user/thilathila

Ban Minh Nhụy ngoài nói chuyện thường ngày cùng Ngũ phu nhân thì còn thích mắng Ban lão phu nhân và Ban lão Hầu gia đã chết.

Mắng nhiều rồi, nàng cũng biết việc ác mà vị Lão phu nhân này đã làm. Ví dụ như nói Nam Lăng Hầu như thế nào ra làm sao, tương lai phải tìm nhà chồng như thế nào cho các nàng, cái gì mà nhà không có Tam công thì không cần, cái gì mà nhất định phải là hoàng thân quốc thích mới có thể kết làm thông gia… cho dù là làm thiếp.

Đương nhiên, cái câu làm thiếp cũng được này là nói với Ban tứ cô nương. Nếu đích nữ làm thiếp thì bà ta biết để mặt mũi vào đâu.

Ban Minh Nhụy từng nói: "Tổ mẫu đã từng cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta không có huynh đệ thì về sau xuất giá rồi cũng sẽ không có người chống lưng cho. Nhất định phải lấy lòng các huynh đệ mới có thể giữ được vinh quang nửa đời sau."

"Nếu chúng ta không nghe lời thì cho dù là xuất giá cũng không cho phép các huynh trưởng cõng bọn ta xuất giá."

Người đương thời gả nữ nhi, cần có huynh trưởng hoặc là đệ đệ cõng đi ra ngoài mới được. Bằng không thì sẽ không có thể diện ở nhà chồng.

Lúc đó nàng nghe thấy những lời này, vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ, cuối cùng biến thành mấy tiếng thở dài: "Di mẫu khuyên răn tỷ lại được, Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ không theo đó khuyên răn lại được sao ạ?"

Ban Minh Nhụy lắc đầu: "Không có, muội cũng nhìn ra được, khi còn bé ta đã phản nghịch rồi, tổ mẫu không quản giáo ta được nhiều, nhưng Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ nếu như không nghe lời thì sẽ bị đánh với phạt quỳ từ đường."

Chiết Tịch Lam nghe được một hồi quá khứ như vậy, buồn bã thật lâu, nói: "Sau này hai tỷ ấy có thêm không đúng thì muội cũng sẽ không so đo nữa."

Vốn mỗi lần nghe bọn họ mắng chửi người khác, có đôi khi nàng cũng sẽ tức giận. Vậy thì về sau nàng không để trong lòng nữa.

Bởi vì so đo cũng vô dụng.

Giống như hôm nay, nàng cũng sẽ không so đo lời nói của nàng ấy, chỉ là lo lắng nàng ấy nổi giận lung tung.

Chuyện này thật sự là đáng buồn. Các nàng tiến vào lều vải, nàng cứ yên tĩnh ngồi trong lều, không nói một lời.

Ban Minh Kỳ một lúc thì nhìn xem Tam muội muội vui mừng nhướng mày, một lúc lại nhìn thử Chiết Tịch Lam đang cúi đầu, trong chốc lát không biết nói gì mới tốt.

Hắn biết được nội tình, biết lão phu nhân Anh Quốc Công sẽ đến nhưng cũng không ngờ lại đến sớm như vậy. Hắn biết Tùy Du Chuẩn thích biểu muội nhưng không ngờ hắn ta vậy mà lại để di mẫu tới làm mai.

Hắn cũng không ngờ Tam muội muội thế mà lại hiểu lầm, lúc này đang vui mừng hớn hở nhìn hắn, thấy hắn nhìn tới còn hỏi một câu: "A huynh, huynh nói xem, muội chọn đúng không?"

Ban Minh Kỳ đau đầu, hắn hít sâu một hơi, vừa lo lắng chuyện lão phu nhân Anh Quốc Công với Ninh phu nhân làm mai, vừa ưu sầu phải làm sao để nói rõ với muội muội.

Ban Minh Nhụy thấy hắn nhíu mày càng lúc càng sâu, thở dài nói: "Đại ca ca, huynh ngồi một lát trước đi, bây giờ chuyện còn chưa định, cũng không tiện nói."

Hiện tại các nàng cũng không dám nói thẳng việc hôn nhân này là làm mai cho Lam Lam, bằng không thì Ban Tam sau đó suy nghĩ ra cái gì, lại là một trận đại loạn.

Vậy thì, chỉ có thể đợi sau khi các trưởng bối bên kia hết thảy đều kết thúc mới có thể nói cho nàng ta biết kết quả này.

Ban tam cô nương hừ một tiếng: "Về sau đừng trách ta không cất nhắc muội."

Mà đổi thành một bên khác, Đại phu nhân nghe báo Ninh phu nhân đến, hiển nhiên cũng phải đi ra nghênh đón, thấy bà ta liền cười: "Ninh phu nhân, sao phu nhân lại tới đây?"

Hôm nay một người hai người đến, lão phu nhân Anh Quốc Công nói cầu thân Lam Lam, quả thật khiến cho bà vừa giật mình lại vừa kinh ngạc, lại đến một vị Ninh phu nhân, vừa rồi tam nữ nhi lại nói bà ta liên tục hỏi chuyện của Lam Lam, không tránh khỏi khiến bà có một loại trực giác: Bà ta cũng là đến mai mối cho Lam Lam.

Mai mối cho ai? Tùy Du Chuẩn?

Chuyện này thật là… Thật là kỳ lạ.

Chỉ một hồi lời nói hôm qua, thật sự có thể khiến cho Yến gia và Tùy Gia hứa hôn cho hậu bối tốt nhất nhà mình sao?

Bà mời người ngồi xuống, kêu tất cả hạ nhân đi ra ngoài, lúc này mới cùng Ngũ phu nhân tự đưa lên cho lão phu nhân Anh Quốc Công và Ninh phu nhân một ly trà.

Yến thất cô nương cũng không đi ra ngoài mà ngồi bên cạnh tổ mẫu.

Trên mặt của nàng hiện lên vẻ lo lắng, tất cả hành động của Ninh phu nhân hôm nay, quả thật rất giống đã nhìn trúng Lam Lam.

Nàng kìm lòng không được nhìn sang, bị Ninh phu nhân nhìn lại rồi cười nhạo một tiếng: "Thất cô nương, các trưởng bối nói chuyện, cô nương vẫn nên đi ra ngoài thì tốt hơn."

"Cô nương nhỏ tuổi, lời nói phía sau, cô nương nghe rồi sợ là không ổn."

Yến thất cô nương lại không sợ, cười nói: "Phu nhân cũng biết, ta là theo tổ mẫu đến, tổ mẫu vốn có bệnh trên người, ta không tiện rời đi."

Đương kim thánh thượng cực kỳ chú trọng hiếu đạo, dùng hiếu trị thiên hạ, nàng nói chuyện đó, Ninh phu nhân không tiện nói nữa, chỉ nâng chén trà lên, dùng mắt đánh giá trong lều vải một lát trước.

Đây là chỗ ở của Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy, bốn phía đều là đồ của cô nương gia.

www.wattpad.com/user/thilathila

Sau đó đôi mắt nhìn về phía bảo cung mà Tiên đế ban cho Bệ hạ, Bệ hạ lại ban cho Vân Vương, Vân Vương truyền cho Vân vương Thế tử, cuối cùng đến trong tay Chiết Tịch Lam kia.

Lai lịch của cây cung này hiện giờ đã lan truyền khắp các nhà. Đặc biệt là trong nhà thần tử thân cận Tứ Hoàng Tử.

Một cây cung này khiến cho Tần gia nữ ngã nhào, chẳng còn mặt mũi.

Bà ta chậc một tiếng… kỳ thật Tùy Gia và Tần gia không được tính là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, bà ta cũng không quan tâm chuyện của Tần gia nữ.

Dò xét như vậy một hồi, cuối cùng mới nhìn về phía lão phu nhân Anh Quốc Công. Từ trước đến nay hai nhà không thân thiết, bà ta cũng không có bao nhiêu tôn kính, cười ngồi ở trên ghế hơi hơi cong người, xem như là đã hành lễ, nói: "Lão phu nhân, người cũng ở đây à."

Lão phu nhân Anh Quốc Công hờ hững uống một hớp trà: "Đúng vậy, ta cũng mới đến. Nếu không phải ta biết tiểu nha đầu ngươi từ trước đến nay không thích tới nhà ta, ta đã cho là ngươi theo ta đến đấy."

Bà chân trước đến, nàng ta chân sau đã tới rồi, không phải đi đến theo mình mới là lạ.

Ninh phu nhân cũng không sợ, lo chính mình ngồi xuống xong, nói với Đại phu nhân và Ngũ phu nhân: "Tuy ta không thường nói chuyện với các vị phu nhân nhưng cũng là người dễ ở chung, các ngươi không cần gò bó."

Ngược lại khiến cho Đại phu nhân và Ngũ phu nhân giống như đã biến thành khách.

Trong lòng Đại phu nhân vốn đã không vui, lại thấy bà ta như vậy, cũng không tâng bốc bà ta nữa, nghiêm túc nói: "Không biết Ninh phu nhân đến là vì chuyện gì?"

Ninh phu nhân liền nhìn về phía Ngũ phu nhân, cười rộ lên: "Là vì hôn sự của cháu ngoại trai nhà ta mà đến."

Lông mày Đại phu nhân giật một cái, cũng nhìn về phía Ngũ phu nhân. Ngũ phu nhân lại khẽ lắc lắc đầu, tỏ ý bà cũng không biết.

Nhưng dù có biết hay không thì Chiết Tịch Lam cũng mai mối cùng Ban Minh Kỳ, điểm này không cần nghi ngờ.

Đại phu nhân nhìn thấy, đã yên tâm trở lại. Lúc này trái lại bà đã suy nghĩ rõ ràng rồi, Ninh phu nhân tuyệt đối sẽ không làm mai cho hai nữ nhi của bà, vậy thì lại là Lam Lam.

Một nhà có nữ trăm nhà cầu, nhưng cũng phải xem ý của cô nương, còn có ý của nhà mẹ đẻ cô nương.

Tuy Lam Lam chưa có đính hôn với Minh Kỳ, nhưng đã xem như là đã trao đổi tín vật đính ước.

Vẻ mặt bà thả lỏng một chút, nói: "Không biết là làm mai cho Tùy đại nhân cô nương nào của nhà ta?"

Nói xong không đợi Ninh phu nhân nói chuyện, đã che khăn cười cười: "Có điều, nhà chúng ta nhân khẩu vốn cũng không thịnh, hiện giờ chỉ còn lại Tam nha đầu với Tứ nha đầu chưa có làm mai thôi. Còn như Ngũ nha đầu và Lam nha đầu thì cũng đã có nơi chốn rồi."

Ninh phu nhân nheo mắt lại, chậc một tiếng: "Lời này cũng không thể nói bừa, biểu cô nương nhà phu nhân vừa tới kinh đô chưa được mấy ngày, sao có thể đã tìm được nhà chứ."

Bà ta lé mắt một cái: "Đừng xem thường nhà ta mà tìm cớ để nói chứ?"

Lời này chèn ép người ta, Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân không dám nói móc thẳng lại, trái lại là lão phu nhân Anh Quốc Công mở miệng nói: "Lời này của ngươi đúng là đả thương người. Ngươi đã uống trà của người ta rồi lại còn muốn mắng trà của người ta không ngon."

Nói xong, gẩy gẩy nắp chén trà: "Nhưng ta nghe ý lời này của ngươi, ngươi là muốn làm mai Chiết cô nương cho Tùy đại nhân?"

Ninh phu nhân gật đầu: "Lão phu nhân nghĩ như thế nào? Ta cực kỳ yêu thích nha đầu này, nghĩ đến Du Chuẩn nhà ta nhiều năm chưa cưới thê, đã đến tuổi cần phải thành hôn rồi, nên muốn hỏi cưới tức phụ tốt cho nó."

Sau đó hỏi: "Lão phu nhân, đúng lúc hôm nay người cũng ở đây, nếu không thì xin nhờ lão phu nhân làm bà mối một lần, làm bà mối cho Du Chuẩn nhà ta với Chiết cô nương đi ạ."

Lời này khiến cho vẻ mặt lão phu nhân Anh Quốc Công cũng có hơi không vui. Bà thản nhiên nói: "Không khéo, ta cũng là đến làm mai cho Hạc Lâm nhà ta."

"Cũng là làm mai Chiết cô nương."

Hai người đối chọi gay gắt, ngược lại đã khiến cho Đại phu nhân và Ngũ phu nhân biến thành vật làm nền.

Ninh phu nhân cười cười: "Ánh mắt của ta với Lão phu nhân vậy mà lại giống nhau."

Lúc trước bà ta còn không xác định lão phu nhân Anh Quốc Công có phải đến làm mai hay không, hiện tại vừa nghe đã cảm thấy lúc trước mình nghĩ không hề sai chút nào.

Bởi vì mình có ý muốn đến làm mai, vừa nghe lão phu nhân Anh Quốc Công đến thăm trong đêm, mặc dù bà ta không dám khẳng định nhưng cũng không thể ngồi yên được nữa. Lúc khác cũng thôi đi, nhưng Chiết Tịch Lam này, bà đã cam đoan với Du Chuẩn.

Như thế liền thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười cười, vui mừng vì mình đã đến.

www.wattpad.com/user/thilathila

Lão phu nhân Anh Quốc Công lại nhẹ nhàng sửa sang tay áo, nhìn bà ta một cái, nói: "Cái tật xấu thích cười này của ngươi sao vẫn chưa sửa?"

"Có điều lúc còn trẻ ngươi cười thật diễm lệ nhưng hiện giờ cười lại khiến cho người ta phải hốt hoảng."

Lời này thật không được tính là khách sáo. Sắc mặt Ninh phu nhân cũng dần dần sa sầm xuống, nếu như Chiết Tịch Lam có ở đây thì sẽ có thể nhìn ra được vẻ giận u ám như vậy của bà ta lại có hơi giống với Tùy Du Chuẩn.

Có thể thấy được quạ trong thiên hạ đều đen như nhau.

Ninh phu nhân khẽ động khóe miệng rồi sau đó nhìn về phía Đại phu nhân, nói thẳng: "Phu nhân vừa mới nói Chiết cô nương đã hứa hôn cho người ta, chẳng lẽ là đã hứa hôn cho Yến gia?"

Lão phu nhân Anh Quốc Công nghe vậy, cũng nhìn sang: "Ta lại tới chậm một bước, cũng muốn hỏi hỏi xem, Chiết cô nương là hứa hôn cho nhà ai?"

Đại phu nhân nghe lời nói sắc bén của hai người cũng không hề xen vào, trong lòng còn có hơi tức giận. Một hai người này, ỷ vào gia thế tốt nên không để chủ nhà vào mắt. Lão phu nhân Anh Quốc Công còn tốt, Ninh phu nhân lại thật là không hề khách sáo chút nào.

Thế nên đến lúc hai người hỏi, đã nhịn không được mà nhướng mày lên, cao giọng nói: "Làm mai cũng không phải nhà khác, chính là tiểu tử nhà ta, Minh Kỳ."

Nói xong, thở ra ra một hơi khí đục, cầm chén trà uống một hớp lớn, nhịn không được mà đắc ý: may mà mình ra tay sớm, bằng không thì nhi tức phụ tới tay cũng không còn nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK