Chương 37: Đông thú chi tranh (1)
Tần gia trong năm mươi năm này cực thịnh một thời. Thời Tiên đế, nhà họ vốn xuất thân võ tướng, hộ vệ hoàng thành, được Tiên đế coi trọng, Tiên Hoàng hậu cũng là cưới nữ nhi Tần gia.
Ngoại thích võ tướng, dễ được chim bẻ ná nhất, cũng dễ chuyên chính nhất. Cả hai kiểu Tần gia đều có.
Lúc già Tiên đế kiêng kị Tần gia, muốn ra tay trừ bỏ, Tần gia cũng trực tiếp cho thấy thái độ chỉ bảo vệ Thái tử, mài đao soàn soạt hướng về phía Tiên đế.
Loại tình hình này, Tiên đế thấy Thái tử vẫn sủng tín Tần gia, vô cùng ngu ngốc, nên sinh lòng chán ghét, nhưng lại không thể đổi nhi tử kế vị, đành phải bắt tay vào trừng trị Tần gia, nhưng ông ấy chết quá nhanh, vừa mới giết một tên Tần Trung thì băng hà rồi.
Cũng may ông ấy cưới đích nữ Tùy gia cho Thái tử, không cho phép nữ nhi Tần gia tiến cung làm phi, nên mới làm cho Tùy Gia lọt vào tầm mắt của Thái tử.
Về sau, Thái tử đăng cơ thành Hoàng đế, nữ nhi Tùy Gia trở thành Hoàng Hậu, lại sinh ra Thái tử bây giờ.
Lúc đó Hoàng đế còn rất cảm kích Tần gia, dù sao theo ông ta thấy, lúc Tiên đế tuổi già đều luôn răn dạy ông ta, trông có vẻ cũng đã muốn phế Thái tử rồi, chỉ có Tần gia toàn tâm toàn ý ủng hộ ông ta, thật sự là trung thần.
Thế là, ông lại ban nữ nhi Tần gia cho Thái tử của mình làm Thái Tử Phi.
Bằng cách này, thế lực của Tần gia không hề bị diệt trừ chút nào, ngược lại là bắt đầu lửa cháy bừng bừng một lần nữa, đã có một hẻm Tần gia thuộc về đám bọn họ.
Cho đến khi, Hoàng đế cũng già rồi.
Ông già rồi, cũng hiểu rất rõ ràng lòng Tiên đế, cũng đã hiểu rõ suy nghĩ của Tiên đế về ông.
Sao lại ngu xuẩn đến vậy chứ?
Ông không muốn Thái tử đi trên con đường cũ của mình, tay cầm tay nói cho Thái tử nên làm như thế nào để kìm hãm Tần gia, lúc này mới làm cho Tần gia dần dần bắt đầu bị chèn ép, bị thanh trừ ra khỏi triều đình Đại Lê.
Nhưng người già rồi, đồng thời cũng rất dễ mềm lòng. Thái Tử Phi là người mà ông ta nhìn lớn lên, hiện giờ triền miên giường bệnh, lần lượt từng người Tần gia bị đích thân ông ta giết chết, ông ta lại bắt đầu không đành lòng.
Thế là giết một đám tha một đám, thể hiện rõ sự công chính liêm minh và lòng dạ nhân từ của bản thân.
Người ngoài cuộc hiểu rất rõ suy nghĩ của lão Hoàng đế, nhưng Thái tử là người trong cuộc lại khó mà hiểu được. Lúc đầu Thái tử cũng tin Hoàng đế, nhưng dần dần về sau, bên người thiếu đi Tần gia, thật giống như bị chặt dứt vây cánh, làm chuyện gì cũng không có nhân thủ, nên lại dần dần bắt đầu hoài nghi.
Một khi đã có hạt giống hoài nghi rồi, dù lão Hoàng đế làm cái gì thì hắn cũng đều cảm thấy là đang nhằm vào mình.
Ví dụ như chuyện hôm nay. Trong lòng hắn tức giận sẵn, đã xem Thịnh Trường Dực thành người của Tứ Hoàng Tử.
Một đám người bên phía Tứ Hoàng Tử ngược lại là vui vẻ, thấy Thái tử cũng không hề che đậy mà nhìn qua, còn cười cười.
Thái tử chuyển mắt, đúng lúc nhìn thấy Chiết Tịch Lam. Nổi lòng giận chó đánh mèo, nổi lên ý định giết nàng, hắn quay người, lại nhìn Tần Quỹ.
Tần Quỹ bị Thái tử liếc mắt nhìn, hiểu ý hắn. Nhưng lại lắc lắc đầu.
Ông ta vẫn cảm thấy, tốt hơn là nên dùng chuyện tiểu nhi nữ dời đi sự chú ý của Bệ hạ.
Lúc này là thọ thần của Bệ hạ, xảy ra án mạng, Bệ hạ sẽ tức giận.
Trong lòng Thái tử bắt đầu cảm thấy bất mãn với Tần Quỹ. Tần gia đã chết nhiều người như vậy, chỉ còn lại cái tên vô lại vô dụng này.
Thật là hèn nhát.
Hắn lại nhìn Tùy Du Chuẩn, nhưng Tùy Du Chuẩn thấp giọng nói: "Điện hạ, Tần đại nhân đúng đó ạ."
Thái tử: "..."
Hiện giờ, hắn luôn cảm thấy Tùy Du Chuẩn cũng không quá trung thành nữa.
Mà ý nghĩ của bọn hắn đổi tới đổi lui, lão Hoàng đế cũng không biết được. Ông ta đang muốn tra quan lục của Chiết Tùng Niên, cái tên Lại bộ Thượng thư kia lại muốn theo cùng.
Hắn là một lão hồ ly, đứng lên cười nói: "Hôm nay là thọ yến của Bệ hạ, mong Bệ hạ đừng vất vả vì quốc sự nữa ạ."
Hoàng đế xua xua tay: "Đành phải lại để cho ái khanh theo trẫm rồi, những người khác đều đi săn bắn đi, đã bị muộn chút thời gian rồi."
Lúc này người ở phía dưới mới tấp nập rời đi. Hoàng đế còn cố ý nói với Chiết Tịch Lam: "Cây cung này, Trường Dực đã cho ngươi thì ngươi cứ thoải mái mà dùng đi."
Ông nói: "Trẫm từng dùng nó bắn chết một con hùng ưng lúc đông săn, hôm nay, dù ngươi không cần bắn giết hùng ưng, nhưng cũng phải bắn thêm mấy con nai."
Chiết Tịch Lam dập đầu: "Vâng, thần nữ nhất định sẽ không phụ sự trông mong của Bệ hạ."
Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẻ mặt vững vàng, lại khiến cho Hoàng đế cười lên: "Không hổ là cô nương Vân Châu, chính là lớn mật."
Rồi sau đó nhìn Phó phi: "Ái phi, trẫm nhìn, nàng ta thật ra có chút giống nàng."
Phó phi ôm Thập Tứ Hoàng Tử đứng ở một bên, nghe vậy khẽ cười nói: "Bệ hạ, thần thiếp biết nàng. Không chỉ có thần thiếp biết, Bệ hạ cũng biết. Người không nhớ rõ rồi, có một đêm nói chuyện, người hỏi chuyện khi còn bé, thần thiếp đã từng nói đến nha đầu này với người."
Hoàng đế tò mò: "Ồ?"
Phó phi cười lớn tiếng hơn một chút: "Khi còn nhỏ bởi vì A Lý dáng người thấp bé, thường xuyên bị đánh, chính là nha đầu này, thường thường ra mặt giúp nó."
Nàng dùng ánh mắt chỉ có Hoàng đế hiểu mà nói: "Người quên rồi? Lúc thần thiếp nói, ngươi còn cười nhạo A Lý mà, nói người khác là anh hùng cứu mỹ nhân, nó là mỹ nhân cứu thấp hùng."
Hoàng đế nhớ ra rồi, kìm lòng không được râu rung rung: "Ái phi cũng đừng nói bậy, trẫm chưa từng nói A Lý thấp."
Hai người ngồi nói chuyện, những người khác còn ở lại yến hội không đi săn bắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám chen lời.
Đến lúc lão Hoàng đế và Phó phi lại hồi tưởng lại lúc trước, hình như mới nhớ ra Chiết Tịch Lam còn đứng ở phía dưới nói: "Mau mau đi săn bắn đi… Đừng để người khác vượt mặt."
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Vâng ạ."
Vừa muốn đi, đã bị lão Hoàng đế gọi lại lần nữa: "Trường Dực… Hôm nay nàng mang theo cây cung này, lại được trẫm hỏi như thế, sợ là sớm bị người khác đỏ mắt, aiz, ngươi đi theo nàng đi, nhất định đừng để nàng bị người khác ức hiếp."
Thịnh Trường Dực liền hành lễ cáo lui: "Trường Dực lĩnh mệnh."
Hắn quay người, vừa vặn đứng ở bên cạnh Chiết Tịch Lam.
Lúc này, Chiết Tịch Lam không nhìn hắn. Thứ nàng đang phải nghĩ trong đầu quá nhiều rồi.
Ví dụ như, cây cung nàng mang trên lưng hôm nay là cung mà Hoàng đế đã từng dùng, vì sao Thịnh Trường Dực không nói cho nàng biết? Ví dụ như, Thịnh Trường Dực dẫn dắt Hoàng đế lật lại vụ án cho Chiết Tùng Niên, là đã có chuẩn bị từ lâu hay chỉ là nhân cơ hội mà làm thôi?
Những thứ suy nghĩ hỗn loạn này, ở thời khắc này, giống như cơn sóng cuộn trào mãnh liệt vỗ trong đầu nàng, nàng không dám suy nghĩ nhiều.
Không dám nghĩ nhiều, thì nàng không nghĩ nữa. Nàng là người có thể khống chế những cảm xúc này của bản thân nhất. Thế là, nàng thầm nghĩ một việc, cũng là cảm ngộ lớn nhất trong hôm nay.
Đó là nàng cho rằng Thiên gia uy nghiêm, Đế Hoàng vương tôn, hình như chỉ là nàng cho rằng mà thôi. Thật ra, bọn họ cũng là người.
Là người cũng rất tốt để suy xét
Ví dụ như Hoàng đế, cuối cùng ông ấy để nàng đi săn bắn, hơi có chút tính tình bà bà mụ mụ, lại có chút từ ái chỉ mỗi lão nhân gia ông ấy mới có, dặn dò cái này, dặn dò cái kia, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lời ông ấy nói lại giống như đang uy hiếp mọi người đừng ức hiếp nàng.
Ai ức hiếp nàng…
Chiết Tịch Lam từ từ đi theo Thịnh Trường Dực.
Nàng là rời đi từ trước mặt Hoàng đế, một đường đi xuống, phải đi qua bàn đặt ở hai bên phía dưới, trước bàn là những người hôm nay không đi săn bắn ngồi.
Khoé mắt nàng nhìn qua, người nàng trông thấy đầu tiên là Trưởng công chúa Khang Định. Bà đang cười dịu dàng nâng chén rượu uống, rồi sau đó dùng một cái dao găm gọt trái cây ăn.
Tiếp nữa là Yến tướng quân và Tùy Du Chuẩn. Bọn họ ngồi rất gần, nhưng Tùy Du Chuẩn ngồi ở phía trên Yến tướng quân.
Tùy Du Chuẩn ngồi cùng chỗ với Thái tử.
Hắn đang nói gì đó với Thái tử, tầm mắt thấp xuống, nhìn không ra vẻ hung ác nham hiểm gì cả, mà lại là lộ ra vẻ thân mật. Nhưng Chiết Tịch Lam nghĩ, cho dù mẫu thân và muội muội của hắn là bị ai trong ba người của Hoàng gia này giết, hắn cũng đều không thể thân thiết như thế với Thái tử được.
Hắn lại giả vờ.
Yến tướng quân ngồi cách bọn hắn không xa. Lúc nàng đi ngang qua hắn, hắn không có kiêng dè, mà ôn hòa nhìn về phía nàng và Thịnh Trường Dực cười cười.
Điều này khiến cho nàng hiểu thêm một việc.
Cho dù Yến tướng quân và Tùy Du Chuẩn có tư tình nam nữ như thế nào với nàng, bọn họ ở mặt ngoài, đều là nhi lang có tiền đồ nhất thế hệ này của nhà Anh quốc công và nhà họ Tùy, bọn họ có trách nhiệm của bọn họ.
Rồi sau đó nhìn thấy cái chân gãy của Phó Lý… Chiết Tịch Lam không thèm nâng mắt nhìn mặt hắn, trực tiếp đi qua.
Đi đến phía sau một chút, mới là mọi người của phủ Nam Lăng Hầu.
Bọn họ đều rất lo lắng đến an nguy của nàng, vẻ mặt căng thẳng, thoạt nhìn cũng không bởi vì nàng được Bệ hạ ưu ái mà vui mừng.
Minh Nhụy a tỷ không có ở đó, hẳn là đã đi săn, biểu huynh đã gãy chân, là không thể đi. Hắn đang lo lắng nhìn nàng.
Chiết Tịch Lam nhìn về phía hắn cười cười, ý bảo hắn yên tâm.
Sau đó....
Nàng phát hiện Thịnh Trường Dực nhìn về phía nàng.
Nàng lập tức quay đầu: "Sao vậy ạ?"
Có chút giống chim sợ cành cong, lại xảy ra chuyện gì rồi sao?
Thịnh Trường Dực rũ mắt xuống: "Không có chuyện gì, chỉ là nên đi nhanh một chút."
Chiết Tịch Lam cũng không dám phân tâm, sải bước đi theo hắn.
Lúc này Thịnh Trường Dực đã nhận lấy cây cung do Kim Đản Ngân Đản đưa tới, mang theo cây cung trên lưng đi về phía trước, trên lưng nàng mang theo cung hắn tặng, cùng hắn kề vai sát cánh mà đi, bóng dáng của hai người dần dần biến mất khỏi yến hội.
Mà khi bọn họ biến mất không thấy nữa, mấy ánh mắt không rõ ràng mới từ từ rút về.
Cái chén trong tay Tùy Du Chuẩn bị siết càng ngày càng chặt, hắn chỉ cảm thấy tiếng nói bên người rất là ồn ào. Hắn đứng lên, cầm chén rượu đến trước mặt Yến Hạc Lâm.
"Uống một chén?"
Yến Hạc Lâm vừa thu hồi ánh mắt, nghe vậy cười nói: "Du Chuẩn, ta không thể uống rượu nữa rồi."
Tùy Du Chuẩn còn muốn mỉa mai mấy câu, ai ngờ Phó Lý cách đó không xa lại cao giọng kêu một câu: "Ta nói cây măng kia! Yến tướng quân cũng đã nói ngài ấy không thể uống rượu rồi, ngươi còn ép ngài ấy uống cái gì!"
Một tiếng này, khiến cho bầu không khí bốn phía vốn thoải mái lại lập tức trở nên căng thẳng.
Hoàng đế và người trên đài cũng nhìn sang.
Phó đại nhân và Phó phu nhân vốn đang gắp rau ăn, lúc này sắc mặt trắng bệch, đều sắp tức điên lên rồi.
Nhưng trước mặt Bệ hạ, cũng không thể trực tiếp đánh người, đành phải mắng: "Ngươi uống mấy chén rượu, đã say thành như vậy rồi hả?"
Phó Lý không hề sợ. Ban nãy hắn đã nhìn thấy rồi! Cây măng này nhìn Lam Lam với một ánh mắt tàn nhẫn với nhất định phải được, nhìn đến nỗi hắn cũng kinh hồn bạt vía.
Lam Lam nguy hiểm! Phó Lý hắn, thề sẽ bảo vệ an nguy của Lam Lam cho tới chết!
Tùy Gia có quyền thế, Phó gia đánh không lại, nhưng Yến tướng quân không giống nhé. Ngài ấy là nhi tử của Anh quốc công, là thần tử Bệ hạ tin cậy, ngài ấy là anh hùng của Đại Lê.
Hắn đánh không lại cây măng này, nhưng Yến gia có thể.
Thừa dịp khi Tùy Du Chuẩn bắt nạt Yến tướng quân, hắn chiếm lý giận dữ quở trách Tùy Du Chuẩn như thế, có lý chẳng sợ, còn chiếm điểm cao, thật sự là cao minh.
Ôi, hắn thật sự là quá thông minh mà.
Phó Lý gật gù đắc ý, lờ đi lời giận dữ mắng mỏ của cha nhà mình, trái lại còn cảm thấy bản thân nên thừa thắng xông lên.
Hắn đập bàn nói: "Con không say… Con không uống rượu! Con chỉ là không chịu được khi thấy hắn ức hiếp người khác như vậy thôi."
Hoàng đế cũng thấy thích thú, ông vẫn luôn xem Phó Lý là một kẻ đần, nghe vậy trước tiên là nhìn Phó phi, thấy nàng thống khổ đỡ trán, càng thêm vui vẻ nở nụ cười.
Hoàng đế rất thích tìm thú vui cho mình, ông hỏi Phó Lý: "Sao ngươi lại biết Du Chuẩn ức hiếp Hạc Lâm?"
Hoàng đế luôn rất hiền hoà với hắn, Phó Lý không hề sợ câu hỏi của ông. Nếu không phải chân hắn gãy rồi, chắc chắn hắn sẽ nhảy đến trước mặt Tùy Du Chuẩn mà hừ một tiếng.
Chân gãy không làm gì được, không thể nhảy được.
Hắn tức giận nói: "Bệ hạ! Yến tướng quân bảo vệ thành Vân Châu, bảo vệ bách tính Vân Châu, ngài ấy vì thế mà đã mất đi cơ thể khỏe mạnh, đã không thể uống rượu từ lâu rồi."
"Cái này là lý lẽ mà đệ cũng hiểu được, hắn là một thám hoa, chẳng lẽ hắn còn không biết sao! Hắn đi mời rượu như vậy, còn không phải là đi ép Yến tướng quân uống hay sao!"
"Ngài ấy là anh hùng của người Vân Châu, là tướng quân mà dân chúng Đại Lê tin trọng, tuy ngài ấy không thể lên chiến trường nữa, nhưng cũng không thể bị Tùy đại nhân đối đãi như thế được!"
"Bệ hạ, chắc chắn là hắn ghen ghét Yến tướng quân, hiện giờ thấy tướng quân không phải tướng quân nữa, mới đi làm nhục ngài ấy!"
Phó Lý dùng vẻ mặt bi thương nói xong, chép miệng, cảm thấy mình thật sự là quá có tài ăn nói. Nhìn xem, lần này, hắn cũng không tin Yến tướng quân có thể không cảm động.
Hoàng đế vốn là nghe chuyện cười, kết quả không nghĩ tới, Phó Lý còn nói được rất là đúng như vậy. Ông thở dài, nói: "Du Chuẩn, A Lý nói rất đúng, ngươi mời rượu như vậy, là ngươi không đúng."
Tùy Du Chuẩn cũng đã chìm nổi trên quan trường, từng gặp phải vô số lão hồ ly, hắn cũng chưa từng luống cuống, nhưng loại người lỗ mãng như Phó Lý này, vẫn là lần đầu tiên đụng phải.
Hắn cũng có thể giải thích với Hoàng đế, nhưng lúc này Hoàng đế đã lên tiếng, hắn biết bản tính của Hoàng đế, biết được lúc này không phải là thời cơ tốt để giải thích, cũng chỉ có thể nói: "Vâng, là thần sơ ý ạ."
Yến Hạc Lâm cười lên.
Có đôi khi, thật đúng là quyền cước lộn xộn lại đánh chết được lão sư phó.
Hắn cười, Phó Lý lại giống như là có được lời hứa hẹn đồng ý, lập tức gọi người khiêng mình đi đến chỗ phủ Anh quốc công ngồi.
Lúc này, Anh quốc công ngồi ở bên người Yến Hạc Lâm, Phó Lý gãy chân, cũng không thể ngồi, phải duỗi thẳng chân, vì thế mà chiếm vị trí rộng.
Ông bị chen ra.
Anh quốc công: "...."
Ông dở khóc dở cười, lại nhìn Phó đại nhân, đã thành mặt mo đỏ bừng, liên tục chắp tay với ông và Tùy Gia.
Bệ hạ lại ở trên bàn xem trò khôi hài mà cười, bọn họ cũng không dám nói gì, tiếp tục để cho Phó Lý làm ầm ĩ.
Yến Hạc Lâm có lòng bao dung với Phó Lý.
Hắn nói: "Chân ngươi còn bị thương, đừng tùy tiện cử động."
Phó Lý xua xua tay: "Không có việc gì không có việc gì… Tướng quân, ngài nhất định phải chú ý Tùy Du Chuẩn, hắn ta vô cùng thâm độc."
Ngay cả Lam Lam mà hắn ta cũng dám ra tay đấy!
Hắn bắt đầu nói xấu Tùy Du Chuẩn. Từ việc dáng dấp hắn ta giống một con hồ ly đực, chắc chắn không phải người tốt, lại đến lời đồn trên phố là hắn ta thích ăn đồ ngọt.
"Nam nhân còn ăn đồ ngọt, thật buồn nôn!"
Yến Hạc Lâm: "..."
Hắn buồn cười nói: "Ngươi uống chén trà cho thanh giọng đi."
Phó Lý liền rất cảm động: "Tướng quân, vẫn là ngài tốt với ta. Ta nhất định sẽ giúp ngài đối phó Tùy Du Chuẩn."
Ôi, ngài ấy rõ là quá khiến người ta thích mà.
.............
Một bên khác, Chiết Tịch Lam hoàn toàn không có cơ hội hỏi Thịnh Trường Dực chuyện hôm nay là có ý gì.
Bởi vì vừa ra khỏi yến hội, đã có người đang đợi nàng.
Phó Sư Sư và Ban Minh Nhụy đã chờ ở một bên từ lâu, còn có một nhóm tiểu nữ nương đi theo đi theo họ. Một đám người chen chúc kéo đến, mặc dù Thịnh Trường Dực ở bên cạnh, bọn họ cũng không dừng lại.
Chiết Tịch Lam vẫn là lần đầu tiên gặp được thịnh tình như vậy.
Ban Minh Nhụy lén nói với nàng: "Đều là khuê nữ của nhóm người bên phía Tứ Hoàng Tử."
Chiết Tịch Lam hiểu rồi: "Thì ra là thế."
Nàng bắt đầu nhức đầu rồi.
Nàng nghĩ, có lẽ còn có một tầng ý mà nàng chưa hiểu ra được. Chẳng lẽ hôm nay Thịnh Trường Dực làm ra một vở kịch hay như vậy, chính là làm cho nàng thu hút sự chú ý trước mặt Bệ hạ, lật lại án cũ cho Chiết Tùng Niên sao?
Hắn muốn Bệ hạ thăng chức cho Chiết Tùng Niên?
Chiết Tịch Lam cảm thấy không phải. Nàng nhìn Thịnh Trường Dực, Thịnh Trường Dực dịu dàng nhìn nàng, trong mắt có ý cười.
Hắn không cần nói thêm gì cả, chỉ nhìn một cái như vậy, thì nàng đã có thể bình tĩnh lại rồi.
Nhóm tiểu nữ nương rì rà rì rầm, nàng xuyên qua đám người nhìn hắn, khẽ gật đầu một cái.
Tuy rằng không biết người muốn làm gì, nhưng thần nữ tin người.
- ----------- Hết chương 37 ----------
Danh Sách Chương: