Mục lục
Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chấn kinh [kinh ngạc chấn động]!


Cùng lúc đó, bên ngoài phòng bệnh, tất cả mọi người có người ngồi, người đứng, hoặc đi qua đi lại.

“Thanh niên trẻ tuổi kia nhìn có vẻ không rõ lai lịch, hắn thật có thể cứu Mộ Dung Kha Kha chứ?”

“Độc Thất Trùng Thất Thảo? Đó là cái gì?”

“Nếu dùng huyết thanh kháng độc được chiết từ mật gấu, thật sự không thể ngăn chặn được độc tố trong người của Mộ Dung Kha Kha, mà ngược lại sẽ dẫn đến độc phát thân vong?”

Gần như trong đầu của tất cả mọi người bên ngoài đều quanh quẩn vô số về vấn trên.

“Ngươi tại sao lại để thanh niên trẻ tuổi kia đi vào chứ!” Chu Thanh thấp giọng khóc, trong miệng không ngừng oán giận Mộ Dung Hùng “Hắn chỉ là một người trẻ tuổi sẽ biết cái gì? So với Hứa lão gia tử giỏi hơn sao? Ngươi chính là đang nghĩ cái gì a? Thế mà lại tin tưởng hắn? Ô ô ô, số nữ nhi ta thật khổ a, ô ô ô!”

“Được rồi, nàng yên lặng một chút!” Mộ Dung Hùng bị thê tử của mình tại trước mặt nhiều người như vậy không ngừng quở trách, trên mặt cũng có chút không nhịn được, có chút không kiên nhẫn lập tức quát “Bà một người phụ nữ thì biết cái gì? Lại nói, cho dù Mộ Dung Kha Kha có xảy ra chuyện gì không hay, còn có nhiều ngời ở đây nhìn thấy thanh niên kia chúng ta còn sợ hắn có thể chạy hay sao?”

“Đúng đấy, a di, ngươi cứ yên tâm đi, nếu Tiêu Phàm hắn không có cách nào cứu được Kha Kha, vậy ta ngay tại chỗ làm thịt hắn, để hắn xuống dưới cho Kha Kha làm trâu làm ngựa, cam đoan Kha Kha sẽ ở phía dưới sống tốt, sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất!” Lâm Nguyệt Như thề son sắt nói.

Chu Thanh nghe Mộ Dung Hùng nói, sắc mặt có hơi khởi sắc, nhưng nghe xong Lâm Nguyệt Như an ủi, lập tức lại khơi gợi lên đau đớn trong lòng, lần nữa cúi đầu ríu rít khóc lên.

“Con còn biết nói chuyện hay không? Có thể một vài câu tốt không được hả?” Bên cạnh Lâm Chính Thiên trừng Lâm Nguyệt Như một chút, tức giận nói.

“Gia gia, con đây không phải nghĩ như vậy, là nóng vội mà!” Lâm Nguyệt Như cũng biết mình nói sai, rõ ràng chột dạ, không khỏi nhỏ giọng nói.

“Con bé này, trước trước nói chuyện lúc nào trải qua đầu óc?” Lâm Chính Thiên tức giận nói “Được rồi, liền bớt tranh cãi, an ủi nhiều một chút a di của con đi!”

Lâm Nguyệt Như tranh thủ thời gian vỗ nhẹ sau lưng Chu Thanh, đưa lỗ tai thấp giọng, không ngừng an ủi.

Đột nhiên!

“Lâm lão đầu, ngươi qua đây, ta có việc hỏi ngươi!” Hứa Đức Hổ đi tới, bản mặt lạnh như tiền hướng Lâm Chính Thiên nói.

“Chuyện gì?” Lâm Chính Thiên hơi nghi hoặc một chút.

“Ngươi qua đây lại nói!” Hứa Đức Hổ nói quay người, đi tới bên cạnh phòng khám không có người làm việc rồi bước vào trong, Lâm Chính Thiên đành phải đi vào theo.

Đóng cửa lại!

“Lâm lão đầu, ta thấy tên thanh niên Tiêu Phàm là cùng ngươi đến đây, các ngươi có quen biết?” Hứa Đức Hổ quay người nhìn xem Lâm Chính Thiên, trầm giọng nói “Ngươi nói cho ta, lai lịch của hắn thế nào?”

“Chúng ta đúng là có nhận biết!” Lâm Chính Thiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói “Nhưng ta lại không biết lai lịch của hắn cùng nội tình đến cuối cùng là như thế nào, bởi vì hộ khẩu cùng thẻ căn cước của hắn là do ta vừa giúp hắn làm xong, mà về phần trước đó hắn là làm gì, nhà ở nơi đó, ta đều không rõ ràng!”

“Ngay cả hộ khẩu cùng thẻ căn cước đều là vừa làm được? Trước đó lai lịch cùng nội tình đều không rõ ràng?” Hứa Đức Hổ lập tức nhíu mày.

“Đúng là như vậy!” Lâm Chính Thiên gật gật đầu, sau đó lại nói “Nhưng tháng trước, ta dược người nhờ vả đi thành phố Hoa Hải giúp một công ty sản xuất ngành hàng mỹ phẩm giải quyết một nan đề trong nghiên cứu phát minh, nhưng thật sự cái nan đề của nghiên cứ kia thật sự rất khó, đến ta cũng không thể giải quyết được, mà chính hắn đã giúp ta giải quyết!”

“Như thế, ta mới quen biết hắn!”

“Ồ?” Hứa Đức Hổ mặt bên trên lập tức xuất hiện một vòng vẻ kinh ngạc.

Hắn biết rõ trình độ về nghiên cứu hóa học của Lâm Chính Thiên, tại Hoa Hạ trong đông tất cả các chuyên gia ông ấy tuyệt đối là số một số hai, có lẽ có người mạnh hơn hắn, nhưng cũng tuyệt đối không phải ai cũng có trình độ đó.

Nếu như nói Lâm Chính Thiên có vấn đề nào về hóa học mà ông ta không thể giải đáp được, chắc chắn không có chuyên gia nào đồng dạng có thể giải quyết được nan đề đó, bởi vì tài nghệ của mọi người trên cơ bản đều thuộc hiểu trao đổi cùng nghiên cứu, ai cũng không so với ai cao minh hơn cấp bậc nào.

Nhưng bây giờ, ngay đến Lâm Chính Thiên khẳng định nan đề nghiên cứu mà ông không giải đáp được nhưng Tiêu Phàm có thể giải được nan đề đó, cái này… Chẳng phải là nói trình độ Tiêu Phàm so với tất cả các chuyên gia hóa học trong đất nước Hoa Hạ còn cao minh hơn?

Nhưng cái này là thật sự… Để người khác không thể tin tưởng!

“Thật hay giả?” Hứa Đức Hổ mặt mũi tràn đầy vẻ kinh nghi.

“Ta lừa ngươi làm gì?” Lâm Chính Thiên lắc đầu, khẳng định nói “Giữa chúng ta còn là bạn vong niên đâu!”

“Bạn vong niên?” Hứa Đức Hổ lần nữa sửng sốt, ánh mắt ông không thể tin được mà nhìn Lâm Chính Thiên, kinh ngạc nói “Lâm lão đầu, không đến mức vậy chứ a? Cái người trẻ tuổi được gọi là Tiêu Phàm có thể khiến ông bỏ xuống khoảng cách tuổi tác mà cùng hắn trở thành bạn vong niên?”

“Đương nhiên!” Lâm Chính Thiên gật đầu, lần nữa khẳng định đáp “Ta cùng cậu ta trao đổi về phương diện trình độ hóa học, trình độ của hắn đích thật là làm ta theo không kịp, mà cho dù tất cả những chuyên gia về hóa học trong nước chỉ sợ cũng sẽ không có một ai mạnh hơn hắn!”

“Ta không tin!” Hứa Đức Hổ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không tin.

“Được rồi, ngươi không tin thì thôi!” Lâm Chính Thiên lắc đầu, bất quá hắn lại nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười hắc hắc nói “Đúng rồi, Tiêu lão đệ ngoại trừ tạo nghệ trên phương diện hóa học bất phàm, mà đến ngay cả trình độ cờ vây của cậu ta cũng đồng dạng cực kỳ lợi hại, mặc dù ta chưa cùng hắn so ván nào, nhưng ta biết ta khẳng định không phải là đối thủ của hắn, mà theo ta thấy, ngay đến cả ngươi, trước mặt cậu ấy ngươi cũng không thoát được kết cục thất bại!”

“Mẹ nó!” Hứa Đức Hổ lập tức không làm.

Cả đời hắn đáng tự hào nhất là có hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là y thuật của hắn, mặc dù hắn chưa hề nói qua bất cứ chuyện gì, nhưng người quen hắn đều biết, lão gia hỏa này lòng dạ cực cao, nếu tại ngành nghề trung y ở Hoa Hạ hắn một mực tự nhận là người thứ hai, vậy tuyệt đối sẽ không có ai dám nhận đệ nhất.

Ngay đến cả những lão già nổi danh cùng thời với hắn, ông cũng không thèm để trong mắt, vừa nhắc tới đến trên mặt toàn bộ đều tràn đầy khinh thường!

Mà chuyện thứ hai này chính là trình độ cờ vây của lão

Bên trong một đám lão hữu [bằng hữu già] kỳ nghệ của Hứa Đức Hổ hoàn toàn xứng đáng bá chủ, thường xuyên giết tất cả mọi người đánh tơi bời, quân lính tan rã. Thậm chí, hắn còn tham gia qua khảo hạch cấp chuyên nghiệp, còn vượt qua được khảo hạch thu được đẳng cấp chuyên nghiệp bảy đoạn, có thể được xem tuyệt đối là cao thủ.

Nhưng trước mắt, kỳ nghệ của Hứa Đức Hổ bị Lâm Chính Thiên xem thường, còn nói hắn trước mặt Tiêu Phàm toàn bộ bị ngược sát,đến thảm? Cái này khiến hắn làm sao có thể không tức giận được?

“Được rồi, ngươi kích động như vậy làm gì? Sau này khi rảnh đến một ván không phải là được hay sao?” Lâm Chính Thiên cười rất là không có hảo ý.

Lão già này, chẳng phải ỷ vào tài đánh cờ của mình cao hơn một bậc a? Cả ngày một bộ dạng lên mặt phách lối?

Hôm nay, bản thân rốt cục tìm được một đối thủ mạnh hơn hắn, nghĩ đến cảnh Hứa Đức Hổ bị Tiêu Phàm giết không chừa mảnh giáp, sau đó khí dựng râu trừng mắt, sắc mặt tái xanh bộ dạng kia khiến người ta nhìn thấy cực kỳ hả giận, giải được mối giận trong lòng lão.

“Được, có rảnh ta phải cùng hắn chiến vài bàn mới được!” Hứa Đức Hổ nhìn Lâm Chính Thiên, bộ dạng không phục nói “Ta nhất định phải cho ngươi xem một chút, ai mới thật sự là cao thủ!”

Lâm Chính Thiên cười không nói.

Nhưng vào lúc này!

Ngoài phòng, hai người nghe thấy giọng nữ nhân cuồng hỉ thét lên, thanh âm kia vô cùng cao, đủ để xuyên kim liệt thạch, khiến màng nhĩ người nghe đau nhức.

“Kha Kha, nữ nhi của ta, nữ nhi của ta a, ngươi khiến mẹ lo lắng muốn chết, ô ô ô ô!”

Nghe được thanh âm này, Hứa Đức Hổ lập tức sửng sốt, trên mặt xuất hiện vẻ khó tin.

Mộ Dung Kha Kha, thế mà thật sự được người trẻ tuổi Tiêu Phàm cứu sống?

Cái này… Không phải nói đùa a?

Sửng sốt một chút, Hứa Đức Hổ ngay lại lập tức phản ứng lại, sau đó hắn gấp gáp dùng tư thế mạnh mẽ không thua gì người trẻ tuổi trong nháy mắt liền xông ra văn phòng.

Lâm Chính Thiên cũng vội vàng đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK