Mục lục
Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tra ra manh mối!


“Tiêu Phàm!” Chân mày Ân Y Vũ nhíu lợi hại hơn “Ta hi vọng ngươi có thể phối hợp một chút!”

“Tiểu nha đầu Ân gia, ta có thể làm chứng, trên người hắn xác thực không có thứ gì!” Lão đạo hèn mọn đứng bên cạnh.

“Thôi đi, ngươi làm chứng? Các ngươi đi cùng nhau, làm sao làm chứng?” Trương Thanh Vân lại trong đám người nở nụ cười lạnh “Hắn khẳng định chính là kẻ trộm, còn giảo biện [giải thích] cái gì?”

“Ngươi tin ta đập chết ngươi không!” Lão đạo sĩ lập tức nổi giận, không nói hai lời, vọt thẳng vào trong đám người.

“Mọi người đều thấy được, lão đạo này muốn đánh người, quản sự các ngươi có quản lý hay không?” Trương Thanh Vân lập tức liên tiếp lùi về sau không ngừng, đồng thời trong miệng hét lớn.

“Tiêu Dao đại sư, xin ngài tự trọng!” Ân Y Vũ lập tức thần sắc lạnh xuống, bất thiện nói.

Đối mặt với cảnh cáo của Ân Y Vũ, hèn mọn gầy còm lão đạo lại là mắt điếc tai ngơ [không quan tâm để ý], hắn vẫn đạp một cước về phía Trương Thanh Vân, trực tiếp đem Trương Thanh Vân đạp chúi đầu xuống đất như chó gặm phân, nằm rạp trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy được.

Thấy cảnh này, Ân Y Vũ khí nghiến chặt hàm răng, bảo an bên cạnh mặc dù muốn tiến lên, nhưng nàng cho phất tay ra hiệu ngăn lại.

Ân Y Vũ phi thường rõ ràng nội tình của lão giả hèn mọn, nếu như thật sự động thủ, tất cả bảo an dưới tay mình cùng tiến lên chưa chắc có thể khống chế lại lão đạo trưởng này lại.

Mà lại dựa trên tính cách của lão đọa sĩ điên này nếu ngươi dám động đến hắn một chút ngay lập tức tính cách xù lông, nếu làm không tốt hôm nay hắn có thể trực tiếp đem đại hội đổ thạch này quậy đến tan tành.

Cho nên, ở gia tộc những tên dị năng nhân dị sĩ không bị bức đến đường cùng, chắc chắn sẽ không dây vào dính đến lão gia hỏa điên này là tốt nhất.

Nhưng, tư thái tuyệt đối phải có, tuyệt không thể để cho người ta nhìn trò cười Ân gia.

“Tiêu Dao đại sư, nơi này chính là địa bàn của Ân gia chúng ta, ngươi nhất định phải cùng với Ân gia chúng ta gây sự?” Ân Y Vũ lạnh lùng nhìn hèn mọn gầy còm lão đạo nói.

“Ta không nghĩ đến cùng các ngươi gây sự!” Lão đạo sĩ nhún nhún vai, hoàn toàn thất vọng “Chỉ là có chút người quá tiện [đê tiện], không thu thập một chút trong lòng lập tức không thoải mái!”

“Nhưng đây là địa bàn Ân gia, ta vẫn còn muốn khuyên nhủ Tiêu Dao đại sư ngài một câu, xin ngài đừng gây phiền phức mà rước họa vào thân!” Thần sắc Ân Y Vũ cực kỳ băng lãnh, toàn bộ chính là cắn răng từng chữ nói ra nói.

“Được, ta nể mặt ngươi, không tiếp tục động thủ!” Lão đạo sĩ nhìn thấy Ân Y Vũ thật sự nổi giận, lập tức cười hắc hắc, co rụt đầu nói.

Ân Y Vũ không tiếp tục để ý đến Tiêu Dao lão đại sĩ, mà lần nữa nhìn về phía Tiêu Phàm, thần sắc lãnh đạm nói “Tiêu Phàm, ngươi đem thứ ở trên thân đều lấy ra đi, đừng có làm khó ta. Nếu như thật sự ví tiền trên người ngươi, ngươi yên tâm, xem mặt mũi chúng ta đã từng là đồng học, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, đồng thời dốc hết sức đảm bảo ngươi, sẽ không đem ngươi đến cục cảnh sát!”

“Ta đã nói rồi, không phải ta lấy, mà nói lại trên người ta cũng không có bất kỳ vật gì!” Tiêu Phàm nhìn Ân Y Vũ khẽ thở dài một cái, bình tĩnh nói.

“Hắn nói dối, chính là hắn lấy, khẳng định là hắn lấy, hắn chính là chột dạ, mới không dám đem thứ ở trên người tất cả lấy ra, đồ vật nhất định ở trên người hắn, hắn chính là tên trộm!” Lúc này, Trương Thanh Vân từ dưới đất miễn cưỡng bò lên, hắn chỉ vào Tiêu Phàm, khàn giọng gọi to.

“Trương Thanh Vân, ngươi nếu thật muốn chết vậy ta hiện tại liền thành toàn ngươi!” Tiêu Phàm bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân thản nhiên nói, trong mắt lóe lên tia sát ý.

Bị người nhiều lần khiêu khích lặp đi lặp lại, dù Tiêu Phàm dựa trên tình cảm trước đây dù sao cùng cùng một nơi, giờ phút này đáy lòng cũng không ngăn được sát ý .

“Giết ta?” Trương Thanh Vân hits một ngụm khí lạnh, không ngừng cười lạnh nói “Vậy ngươi đụng thử đụng đến ta một chút xem? Ngươi dám đụng đến ta, ta liền có thể để ngươi cả nhà chôn cùng!”

“Ngu ngốc!” Hèn mọn gầy còm lão đạo nghe được Trương Thanh Vân, trực tiếp mắng một câu.

“Còn có ngươi cái lão tạp mao thối tha, ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”

Hiện tại, Trương Thanh Vân thật sự sắp điên rồi, tại trước mặt nhiều người quyền quý như vậy, hắn bị người trước mặt mọi người ẩu đả, mặt mũi triệt để xem như không còn, cho nên hiện tại hắn không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa, giống một con như chó điên, hung hăng nhìn chằm chằm hèn mọn gầy còm lão đạo, tràn ngập oán độc nói.

Ân Y Vũ không để ý Trương Thanh Vân, mà không nháy một cái nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, thần sắc lạnh lùng, bỗng nhiên nàng băng lãnh mở miệng hạ lệnh “Người tới, lục soát trên người hắn!”

“Vâng!”

Mấy bảo an lập tức tiến lên, định đem Tiêu Phàm chế trụ, cưỡng ép soát người.

“Ai dám động đến hắn một chút thử một chút?” Hèn mọn gầy còm lão đạo đột nhiên lắc mình vọt tới trước mặt Tiêu Phàm, tức giận nhìn chằm chằm những người đang chuẩn bị tiến lên, nghiêm nghị quát.

“Tiêu Dao đại sư, ngươi là thật muốn cùng là địch nhân với Ân gia chúng ta?” Ân Y Vũ rốt cuộc kìm nén được tức giận trong lòng, lông mày lập tức dựng đứng, nghiêm nghị quát.

Lão đạo sĩ cười lạnh một tiếng, vừa muốn nói gì, đột nhiên bị Tiêu Phàm đằng sau nhẹ nhàng đẩy sang một bên.

“Không phải chỉ là tìm tên trộm thôi hay sao? Ta biết tên trộm ở đâu!” Tiêu Phàm bước lên phía trước, bình tĩnh nói.

“Ngươi biết?” Ân Y Vũ nhướng mày nói.

Tiêu Phàm không có trả lời, bắt đầu ra lệnh nhìn đến đám người bên trái từ tốn nói “Bên kia, là cái tên nam nhân trên người mặc áo sơ mi ngắn tay, bên dưới mặc quần short jean mập mạp, chính là ngươi, ra đi!”

Ân Y Vũ lập tức nghe tiếng nhìn lại, tất cả mọi người cũng nhao nhao đưa ánh mắt tập trung trên người nam tử hơi mập mà Tiêu Phàm nói tới.

Nam tử hơi mập mạp đối mặt với vô số đạo ánh mắt, trên mặt của hắn lập tức lấp lóe một chút hoảng hốt, nhưng lại rất nhanh khôi phục trấn định, kiên trì cười lạnh nói “Ngươi dựa vào cái gì nói ta là kẻ trộm? Không có chứng cứ ngươi lại tung tin oan uổng người khác, ta có thể tố cáo ngươi phỉ báng!”

“Ví tiền chính là ở trên người hắn, tìm sẽ biết ngay!” Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn Ân Y Vũ nói.

“Lục soát!”

Ân Y Vũ cũng chú ý tới cái nam tử hơi mập trên mắc vừa lộ thần sắc hốt hoảng, thần sắc lập tức trầm xuống, hướng bảo an lạnh giọng quát.

Mấy cái bảo an lập tức tiến lên, ngay lập tức bao vây lấy nam tử này.

Nam tử hơi mập mạp lập tức hoảng hồn, ngay sau đó đẩy đám người ra, quay đầu bỏ chạy.

“Bắt hắn lại, hắn chính là tên trộm đáng ghét!”

“Bắt hắn lại! Không được để cho hắn chạy thoát!”

Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người liền biết sự thật, lập tức nhao nhao hét lớn.

“Ầm!”

Một tên bảo an chạy nhanh nhất tung người về trước liền đem tên trộm ngã nhào xuống đất, những bảo an khác đuổi theo ngay phía sau, cùng một chỗ đè tên mập xuống.

“Người tốt nhất đừng lộn xộn!”

Nam tử hơi mập còn muốn giãy dụa, một bảo an phía sau lưng liền đấm một quyền, đồng thời trong miệng quát lớn.

Nam tử hơi mập bị đau, lập tức không dám động, một tên bảo an khác lục soát người hắn từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào, rất nhanh liền lôi ra một ví tiền bằng da trâu trong túi quần hắn.

“Đúng đúng đúng, đây chính là ví tiền của ta!” Nhìn thấy cái ví tiền này, đại hán khôi ngô kia lập tức chạy tới, cũng lớn tiếng kêu lên.

“Đem hắn mang đi, áp giải đến cục cảnh sát!” Ân Y Vũ mặt lạnh lấy, hạ lệnh.

Mấy người bảo an lôi tên mập mạp nằm dưới đất đứng dậy, đi ra ngoài.

(PS sau một tiếng gật gù để dịch xong, cố gắng, chiến tiếp thôi nào)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK