Mục lục
Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tư nữ nhi!

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com

Bên trong phòng ngủ của Lâm Nguyệt Như!

“Nguyệt Nguyệt, ngươi không phải đang nói đùa chứ? Tên Tiêu Phàm kia biết thuật Thôi Miên? Thật hay giả?” Nghe được lời nói Lâm Nguyệt Như, Mộ Dung Kha Kha đang lục lọi đồ cũng phải ngừng tay lại, nàng quay đầu nhìn Lâm Nguyệt Như nằm trên giường kinh dị nói.

“Thiên chân vạn xác!” Lâm Nguyệt Như nói đến đây, co rụt đầu lại nói “Ta cũng không thấy được hắn hành động như thế nào, sau đó năm sáu cảnh sát lập tức bị hắn thôi miên, để bọn hắn ngoan ngoãn nói ra phía sau màn chỉ khiến cho bọn hắn người tới, xong việc còn để chính bọn hắn trở về, đây quả thực là không thể tưởng tượng!”

“Cái này thuật Thôi Miên không khỏi cũng quá lợi hại đi?” Mộ Dung Kha Kha cả kinh nói.

“Còn không phải sao? Mà không riêng ta thấy được có cả gia gia của ta, còn có Hứa gia gia mấy người bọn hắn cũng đều thấy được, bọn hắn cũng sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được!” Lâm Nguyệt Như nói đến đây trên mặt lộ ra thần sắc nghĩ lại mà sợ “Ngẫm lại trong mấy ngày qua ta vậy mà một mực cùng hắn đối nghịch, nếu như hắn thôi miên ta…!”

“Cho nên, ngươi nên biết điều mà thu liễm tính tình của bản thân đi, đừng hơi một tí liền phát cáu!” Mộ Dung Kha Kha trợn nhìn Lâm Nguyệt Như một chút, nói “Cẩn thận người ta trực tiếp thôi miên ngươi, để ngươi nhảy thoát y lúc đó ngươi liền thảm rồi!”

“Hắn dám?” Lâm Nguyệt Như lập tức cất cao giọng quãng tám, sau đó như nghĩ đến điều gì mà hạ âm thanh xuống, đáy mắt có vẻ kinh hoảng “Hắn...hắn thật sự sẽ không làm như vậy a?”

“Khó mà nói được nha!” Mộ Dung Kha Kha cười xấu xa nhìn Lâm Nguyệt Như.

“Ngươi đi chết, lại hù dọa ta!” Lâm Nguyệt Như nhìn thấy bộ dạng gương mặt mặt cười xấu xa Mộ Dung Kha Kha, lập tức kịp phản ứng, mắng.

“A? Đây là cái gì? Xấu quá à!”

Nhưng vào lúc này, Mộ Dung Kha Kha từ trong ngăn kéo của Lâm Nguyệt Như lật ra một cái ngọc bội hình mặt dây chuyền, nàng quay đầu hướng Lâm Nguyệt Như hiếu kỳ nói.

“Này, sao ngươi lại tọc mạch xem đồ vật của ta!” Nghĩ đến sự việc máy massage lần trước, Lâm Nguyệt Như lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, hét lớn “Cho dù xem như chị em tốt cũng phải có một chút không gian riêng tư a?”

Lâm Nguyệt Như chân trần xuống giường, một mặt không vui, kéo Mộ Dung Kha Kha tới.

“Tùy tiện nhìn xem thôi a, thứ này đến cùng là cái gì vậy?” Mộ Dung Kha Kha hiếu kỳ nói.

“Đây là đồ vật mà tên họ Tiêu lần đầu tiên tới nhà đưa gia gia của ta!” Lâm Nguyệt Như nhìn cái ngọc bội hình mặt dây chuyền này, bĩu môi nói “Hắn lúc ấy không mang bất kì quà tặng gì trong tay liền tới nhà ta, sau khi vào cửa liền đưa cho gia gia ta cái này nói là lễ gặp mặt, hắn còn nói thứ này là hắn tự mình làm, còn có thể một lần bảo vệ tính mạng nếu gặp nguy hiểm gì đó?”

“Đơn thuần nói hươu nói vượn!”

“Thứ này chính là vật mà mười đồng tiền có thể mua được, hàng vỉa hè bán đầy đường, có công năng bảo vệ tính mạng cái rắm chó!”

“Ta thấy hắn chính là tên hẹp hòi không bỏ được tiền ra mua được món quà đàng hoàng mà thôi!”

“Hắn nói đây là hắn tự mình làm?” Trong mắt Mộ Dung Kha Kha ánh lên một vệt dị dạng chi sắc.

“Đúng vậy a!” Lâm Nguyệt Như hoàn toàn thất vọng.

“Vậy nó làm sao lại ở chỗ này của ngươi?” Mộ Dung Kha Kha lại nghĩ tới cái gì, hỏi.

“Là ngày đó lúc ta giúp gia gia của ta giặt áo phát hiện vật này nằm trong túi, đoán chừng là gia gia quên lấy ra, sau đó ta liền thuận tay lấy đặt ở chỗ ta!” Lâm Nguyệt Như không thèm để ý nói.

“Nha!” Mộ Dung Kha Kha không nói gì, chỉ là trong ánh mắt dị dạng chi sắc càng nhiều, nàng đem cái ngọc bội này mặt dây chuyền thả trong tay, cẩn thận chu đáo.

“Thật đói a, ta nhanh chết đói mất thôi, cái tên họ Tiêu lúc nào thì mới trở về? Dựa vào cái gì hắn không trở lại liền không thể ăn cơm?” Lâm Nguyệt Như lầm bầm bất mãn nói.

“Cũng nhanh thôi, ngươi ráng nhịn một chút đi!” Mộ Dung Kha Kha như cũ tại cẩn thận xem xét cái ngọc bội hình mặt dây chuyền này, thuận miệng nói.

“Đi đi đi, theo ta đi phòng bếp trước tìm ít đồ ăn với ta, nếu không tìm được thứ gì ăn ta thật sự sẽ chết đói mất” Sau khi nói xong Lâm Nguyệt Như bắt đầu đi giày.

“Được!” Mộ Dung Kha Kha gật đầu, sau đó nàng suy nghĩ một chút, mang theo một tia chần chờ nói “Nguyệt Nguyệt, thứ này có thể hay không cho ta?”

“Được a!”

Lâm Nguyệt Như thuận miệng nói, nhưng nàng lập tức dừng lại động tác, ngồi bật dậy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Dung Kha Kha khuôn mặt nghiêm túc, không nói một lời.

“Thế nào? Trên mặt ta có dính gì a?” Mộ Dung Kha Kha có chút chột dạ, miễn cưỡng cười nói.

“Kha Kha, ngươi quả nhiên là đối với cái tên họ Tiêu kia động tâm rồi!” Lâm Nguyệt Như mở miệng, dùng sức nói ra từng chữ.

“Ta không có, ta chính là cảm thấy đồ vật này có chút ý tứ, cho nên...cho nên…!” Mộ Dung Kha Kha lắc đầu, nhưng thanh âm của nàng rõ ràng lực không đủ.

“Kha Kha, họ Tiêu kia có cái gì tốt? Hắn chẳng phải chỉ cứu được ngươi một lần thôi sao? Vậy mà ngươi liền động tâm với hắn?” Lâm Nguyệt Như một mặt đau lòng nhức óc, than thở “Ngươi để nói cho ta biết hắn có điểm gì tốt? Liền chút chuyện này ngươi đã động tâm rồi? Ngươi...ngươi cũng quá không có tiền đồ a?”

“Ta không có, thật không có…!” Mộ Dung Kha Kha y nguyên không thừa nhận, nhỏ giọng nói.

“Không có? Nếu không có thì tại sao ngươi lại có hứng thú với đồ vật mà hắn tự mình làm ra?” Lâm Nguyệt Như trừng mắt, hỏi “Coi ta là kẻ ngớ ngẩn chắc?”

“Ta thật sự không có!” Mộ Dung Kha Kha chết không thừa nhận.

“Ngươi không thừa nhận đúng không? Vậy được, thứ này ta không cho ngươi!” Lâm Nguyệt Như hừ lạnh nói.

“Ngươi sao có thể không nói lý như vậy? Ngươi cũng đã nói cho ta!” Mộ Dung Kha Kha lập tức gấp.

“Ta đổi ý thì sao?” Lâm Nguyệt Như đắc ý nói “Nếu như ngươi thừa nhận, ta liền đem đồ vật này cho ngươi, nhưng nếu như ngươi không thừa nhận, vậy liền không có ý tứ, thứ này ngươi đừng mong ta đưa!”

“Ngươi…!” Mộ Dung Kha Kha chán nản.

“Thế nào? Nói hay là không?” Lâm Nguyệt Như một mặt cười xấu xa.

“Nói thì nói, ta đối với hắn động tâm, thì như thế nào?” Mộ Dung Kha Kha rốt cục bộc phát, kêu lên.

“Ngươi rốt cục cũng chịu thừa nhận!” Lâm Nguyệt Như vỗ tay, cười nói.

“Có cái gì không chịu thừa nhận?” Mộ Dung Kha Kha mặt mũi tràn đầy ửng đỏ “Nam nữ hoan ái, thiên kinh địa nghĩa, ta thích hắn, thì có sao?”

“Ngươi thích hắn?” Lâm Nguyệt Như cười càng xấu xa hơn “Kha Kha, khẩu vị của ngươi bây giờ thật nặng a!”

“Ngươi...ngươi đi chết đi!” Mộ Dung Kha Kha mặt càng đỏ hơn, tức giận mắng.

“Được rồi, cho ngươi, thứ này ta đưa ngươi như vậy được chưa!” Lâm Nguyệt Như cười giễu nói “Ngươi ban đêm có thể đem nó nhét vào ngươi…!”

“Ta mới không hạ lưu như ngươi nghĩ vậy đâu!” Mộ Dung Kha Kha đỏ mặt giống như lửa thiêu.

“Đều đến xem, đều đến xem a, Kha Kha nhà chúng ta có người trong lòng, trong tâm chứa một cái tiểu tình lang…!” Lâm Nguyệt Như kêu lên.

“Không cho ngươi gọi bậy!” Mộ Dung Kha Kha lập tức tiến lên, bưng kín Lâm Nguyệt Như miệng.

“Không cho ta gọi bậy cũng được, ngươi mau lấy ra phí bịt miệng!” Lâm Nguyệt Như chống lấy eo, duỗi bàn tay, đắc ý nói.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi nghĩ hay lắm, đi một bên chơi!” Mộ Dung Kha Kha tức giận đánh rớt Lâm Nguyệt Như bàn tay.

“Bất quá, Kha Kha, ngươi xác định thật sao? Cái tên họ Tiêu này ta thấy hắn cũng không có có cái gì tốt, sau này ngươi cũng đừng hối hận!” Lâm Nguyệt Như đột nhiên nghiêm chỉnh lại, thở dài nói.

“Ta không hối hận, có lẽ, đây chính là duyên phận đi!” Mộ Dung Kha Kha cầm ngọc bội mặt dây chuyền, có chút ngẩn người mà cười cười lẩm bẩm.

“Aizzz, cô nàng này thật sự không chữa được nữa rồi!” Nhìn thấy bộ dạng si ngốc của Mộ Dung Kha Kha, Lâm Nguyệt Như lập tức vỗ trán một cái nói.

“Dù sao, ta nhất định chọn hắn!” Mộ Dung Kha Kha trong mắt có một tia ngọt ngào nói.

“Thật chịu không được ngươi!” Lâm Nguyệt Như đứng lên, không ngừng xoa xoa trên cánh tay nổi da gà.

“Hắn là của ta, chỉ một mình ta, không cho ai giành với ta!” Mộ Dung Kha Kha si ngốc nói.

“Được được được, một mình ngươi, một người!” Lâm Nguyệt Như thầm nói “Cái tên họ Tiêu đó coi như cho không ta ta còn không muốn đâu!”

“Ngươi nói gì vậy Nguyệt Nguyệt!” Mộ Dung Kha Kha đột nhiên nói.

“Ta nói cái gì rồi?” Lâm Nguyệt Như mờ mịt.

“Ngươi nói Tiêu Phàm cho không ngươi ngươi cũng không cần!” Mộ Dung Kha Kha từng chữ nói ra, dùng sức nói.

“Là ta nói!” Lâm Nguyệt Như xem thường nhìn Mộ Dung Kha Kha một chút, trả lời “Bát tự của cả hai ngươi còn chưa có xem qua đâu vậy mà đã bắt đầu cái bộ dạng ăn dấm này là sao? Kha Kha, không nhìn ra a, ngươi tâm nhãn nhỏ như vậy a?”

“Vậy ngươi đừng quản!” Mộ Dung Kha Kha không thèm để ý chút nào nói “Tóm lại, ngươi đã nói ngươi sẽ không động tâm với Tiêu Phàm, mà sau này ngươi cũng phải bảo đảm, hai chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng bởi vì nam nhân mà bất hòa với nhau!”

“Được được được, ngươi có phải là coi phim Hàn nhiều quá nên bị nhiễm không? Cũng bởi vì nam nhân bất hoà? Đầu ngươi nghĩ nhiều nên không bình thường đi? Ta thật sự là phục ngươi, có muốn ngoéo tay chứng minh không?” Lâm Nguyệt Như bất đắc dĩ nói.

“Ngoéo tay!”

Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha đưa ngón tay ra, câu lại với nhau.

“Đi thôi!” Mộ Dung Kha Kha lúc này mới cao hứng trở lại, hướng về bên ngoài đi đến.

“Đúng là nữ nhân khi lâm vào tình yêu thật là hoàn toàn không có bất kỳ đạo lý gì mà nói, quả thực không thể nói lý!” Lâm Nguyệt Như ở sau lưng nhỏ giọng thầm thì nói.

(Ps bạo chương đến còng lưng)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK