Chương 28: Chẳng có một chút manh mối nào hết
Lúc này đại khái mẹ nạn nhân cũng đã hoàn thành vòng hỏi cung đầu tiên, run rẩy đi đến sau lưng ông cụ, lặng lẽ vỗ lên sống lưng của ông ta.
Một cánh cửa nào đó ở bên cạnh mở ra, hắt lên một vạt sáng vàng rọi lên gương mặt tang thương phủ đầy nếp nhăn của ông cụ, trên đó nhuộm lên thứ ánh sáng ẩm ướt và tan vỡ.
Ông ta im lặng hút thuốc một lúc như thế lại đã sớm khóc ướt gương mặt.
Dịch Gia Di cắn chặt răng, lặng lẽ quyết định khóa xe đạp rồi vòng về.
Kết quả đầu xe đạp còn chưa kịp chuyển hướng đã có vài tên quỷ chết đói lao vùn vụt ra khỏi cục cảnh sát, trông thấy bóng lưng của Dịch Gia Di, đột nhiên hô một tiếng lao tới.
“Sir Phương, nếu đã định ra ngoài ăn vậy không bằng tới nhà Gia Di đi, anh cô ấy mở Cha Chaan Teng, nghe nói tối nay có canh chân giò đậu tương, em cũng đang thiếu canxi, muốn bồi bổ một tí.” Lưu Gia Minh nhấc xe đạp của cô lên, nhét vào cốp sau xe của sir Phương rồi bắt cóc cô lên xe.
Xe Jeep lái đi rồi, Lưu Gia Minh mới quay đầu nói: “Đáng tiếc Gary và anh Tam Phúc phải tiếp tục lấy khẩu cung của chồng nạn nhân, không có lộc ăn canh chân giò đậu tương rồi.”
“Rất lâu rồi chưa được ăn bữa nào tử tế…” Lâm Vượng Cửu thở dài, xoa cái bụng mình.
Hai chiếc xe của tổ B đã bắt cóc Dịch Gia Di như thế, phi về phía bắc thẳng tới nhà hàng trên phố Ivy, Thâm Thủy Phụ, hùng hùng hổ hổ muốn quan tâm chuyện làm ăn của anh trai cô cảnh sát nhỏ.
Trên xe Jeep xuyên qua dòng xe cộ tan làm, khi mọi người nhắc đến những manh mối hiện có của vụ án này, Dịch Gia Di vốn đã hoàn toàn trói buộc suy nghĩ vào vụ án dựng thẳng lỗ tai lên nghe nghiêm túc hơn bất cứ ai.
…
Quán ăn là một tiệm cũ, tuy rằng được Dịch Gia Đống đã quét dọn vô cùng sạch sẽ nhưng căn nhà đã cũ rồi, đồ cũ cũng nhiều nên thoạt nhìn cũng không thể tính là sáng sủa cho lắm.
Khi Phương Trấn Nhạc dẫn đầu đi vào, anh nhạy bén tránh được giọt nước nhỏ xuống từ quần áo đang phơi khô trên giá gỗ mắc ở lầu hai, nhưng Lưu Gia Minh đi phía sau lại bị nhỏ trúng vai.
Lúc này trời đã tối đen, lượt khách ăn tối đầu tiên đã rời đi, Dịch Gia Đống đang ở sau bếp chiến đấu với con gà Gia Mỹ, đột nhiên nghe thấy có tiếng khách hàng, anh ta xách con dao thái đồ ăn đi ra ngoài chào hỏi.
Trông thấy đồng nghiệp của Dịch Gia Di, trong đó còn có sĩ quan cảnh sát đã đích thân đưa em gái lớn về nhà hôm qua nên anh ta lại càng nhiệt tình hơn, vì thế con dao thái đồ ăn múa vun vút sinh gió, dọa Lưu Gia Minh phải khom người ngồi xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Lúc này Dịch Gia Đống mới ngại ngùng cất con dao về, gọi khách quý ngồi xuống, lại vội vàng phát thực đơn, cũng ngỏ ý muốn mời mọi người nếm thử món tủ đặc biệt của mình là xôi gà hấp lá sen.
“Không cần đâu ông chủ, chúng tôi còn phải về tăng ca ngay nữa, mỗi người một bát mì vằn thắn là được.” Lưu Gia Minh vội ngăn Dịch Gia Đống lại, ngược lại vừa cười vừa bảo: “Anh Dịch, không phải Gia Di nói anh nấu canh chân giò cho cô ấy sao? Bưng lên cho chúng tôi uống với nha.”
“Được chứ.” Dịch Gia Đống đáp một cách sảng khoái, quay người chui vào sau bếp lại bận rộn làm việc đến kêu leng keng loong coong.
Sau khi tan học, Dịch Gia Như qua đây giúp anh cả rửa rau, rửa bát, bưng trà rót nước, thay thế anh cả lên sân tỏa sáng đưa nước trà lên bàn, cũng nhân cơ hội này chớp đôi mắt đầy tò mò nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp của chị lớn, còn nghiêm túc hơn cả cảnh sát nhìn tội phạm.
Đặt thức ăn xuống xong cô ta vẫn chưa muốn đi, bị Dịch Gia Di nháy mắt ra hiệu hết nửa ngày mới chịu rời đi với vẻ không tình nguyện.
“Em gái cô sao?” Lưu Gia Minh cười hỏi.
“Vâng, vẫn đang đi học, thành tích học rất tốt.” Dịch Gia Di không biết từ khi nào cũng đã nhiễm cái bệnh của anh cả, thấy người luôn muốn khen em trai em gái nhà mình vài câu.
Trong quán ăn không có người, thức ăn cũng chưa lên bàn, trong lòng mọi người vướng bận vụ án lại bắt đầu nói chuyện.
“Đã hỏi hết hàng xóm xung quanh rồi, không có ai nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cũng không nhìn thấy người nào khả nghi xách vật nặng hoặc ôm đứa trẻ hoặc là cầm vali cả.” Lưu gia Minh lắc đầu.
“Toàn bộ tòa nhà đều đã lần lượt điều tra và hỏi thăm qua, nhưng chẳng có một chút manh mối nào hết.” Lâm Vượng Cửu nhún vai với vẻ bất đắc dĩ.
“Cũng đã bố trí người làm nhiệm vụ tuần tra trông coi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”