Mục lục
Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Quả nhiên anh Nhạc ngọt nhất

Sau khi Phương Trấn Nhạc lên xe nhìn cô gái nhỏ, vừa định hỏi một tiếng vai có đau không, có cần phải tới bệnh viện khám không thì thấy hốc mắt của đối phương đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, bàn tay vừa trắng vừa nhỏ ấn lên cánh tay, hai chân chụm lại như con thỏ nhỏ ngồi ở đó, dán sát người lên cửa xe, bộ dáng tủi thân biến thành đứa trẻ đáng thương nhất trong thiên hạ.

Người gầy hai tay đã bị trói bị Lâm Vượng Cửu ấn vào xe, trong miệng còn lầm bầm: “Tôi không cười, tôi không cười mà.”

Lưu Gia Minh chê ông ta ồn ào liền lấy sổ cảnh sát trong xe cảnh sát ra, xé một tờ giấy vo lại thành cục nhét vào mồm ông ta, sau đó cùng Lâm Vượng Cửu ngồi vào hàng ghế cuối cùng, kẹp tên gầy ở giữa.

Những thám tử mặc thường phục và cảnh sát mặc quân trang cũng lần lượt lên xe, một hàng xe cảnh sát lớn nhét đầy người bên trong.

Khi xe cảnh sát khởi động, Phương Trấn Nhạc đột nhiên giơ tay về phía Lưu Gia Minh ngồi ghế sau.

“?” Lưu Gia Minh.

“Kẹo.” Phương Trấn Nhạc thấp giọng nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Lưu Gia Minh chẳng hiểu gì móc một nắm kẹo đủ màu sắc từ trong túi áo căng phồng ra, nhét vào tay Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc rút cánh tay về, lại liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cô gái nhỏ còn đang buồn bã.

Thật là một cô gái yếu đuối, bị đấm một cú thôi đã mũi đỏ mắt đỏ hoe, tủi thân oan ức, lẽ nào cô ở trường cảnh sát là tốt nghiệp trong hũ đường mật hay sao?

Tuy rằng trong lòng mỉa mai nhưng anh vẫn đụng nhẹ nắm đấm vào cánh tay Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ quay đầu nhìn qua với vẻ mặt chẳng hiểu gì.

“Duỗi tay.” Phương Trấn Nhạc ra lệnh.

Dịch Gia Di duỗi bàn tay ra.

Phương Trấn Nhạc dùng ánh mắt ước lượng bàn tay hồng hào và nhỏ nhắn đó một chút, nhíu mày nói: “Hai tay.”

Cô lại ngoan ngoãn duỗi hai tay ra, làm tư bế bưng.

Lúc này anh mới thả kẹo vào lòng bàn tay cô.

Kẹo mà người đàn ông nắm trọn trong một tay thì cô lại bưng trong tay đầy ắp.

“Cảm ơn… cảnh sát Phương.” Dịch Gia Di bưng kẹo, tay bị chiếm hết rồi, cũng không thể làm ra tư thế ôm mình nữa nên dựa người vào ghế nhìn đống kẹo đầy ắp, lập tức không đáng thương nổi nữa.

Ngược lại trông có vẻ rất giàu có.

“Ừm.” Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cảnh sát xuyên qua ánh đèn sáng trưng, hội họp và sát vai với những chiếc xe đủ loại kiểu dáng khác thành phố hoa lệ rực rỡ sắc màu.

Trên con đường bên ngoài cửa sổ là người đi đường đông như mắc cửi vội vàng qua lại, đây là một thành phố thịnh vượng, một thành phố phồn hoa và cũng là một thành phố bận rộn.

Trong xe cảnh sát yên tĩnh, có người vì mệt mỏi rã rời mà ngủ gật, có người giấu tâm sự trong lòng không nói gì, cũng có người vì mồm bị lấp đầy nên không nói ra được cậu oan uổng đó một cách rõ ràng: Tôi thật, thật, thật, thật sự không cười mà, á sir…”

Thẳng đến khi tiếng vo ve nhỏ như muỗi kêu quấy nhiễu sự yên tĩnh của người trong xe.

Con muỗi nhỏ đại khái đã lẩn vào bên trong khi chiếc xe dừng bên đường vừa rồi, lúc này thấy con người đều đã yên tĩnh lập tức cảm thấy đã đến lúc mình thi triển thân thủ rồi, nó vo ve vo ve bay bên tai mỗi người, tìm kiếm người thích hợp nhất.

Lâm Vượng Cửu ngẩng đầu, con muỗi nhỏ vo ve bay qua tai ông ta cũng không hề dừng lại, tròng mắt của ông ta đảo như bi tìm kiếm bóng dáng của nó.

Lưu Gia Minh xua vài cái, đập bôm bốp lên cánh tay mình, tỏ rõ lập trường mình từ chối bị muỗi cắn.

Dịch Gia Di thì ôm một nắm kẹo đựng vào trong hộp cơm đã rửa của mình một cách ngay ngắn, lại lặng lẽ bóc một viên kẹo dẻo thừa lại lén nhét vào miệng, vừa ngẩng đầu đã thấy con muỗi bay qua nhưng lại không kịp đuổi, chỉ thấy nó bay đi mà không thèm lưu luyến dừng lại.

Con muỗi nhỏ thu hút tầm nhìn của toàn bộ người trong xe, bay qua bay lại một cách vô cùng đắc ý vênh váo, trong cơn bối rối vì có quá nhiều sự lựa chọn, cuối cùng nó đậu lên cánh tay đang vắt bên thành cửa sổ đó của Phương Trấn Nhạc mà không hề do dự chút nào.

Lưu Gia Minh không nhịn được mà phụt một tiếng, cười như được mùa: “Há há, quả nhiên anh Nhạc ngọt nhất.”

“…” Phương Trấn Nhạc mặt đen như đít nồi.

Trên đời này có một loại người như vậy, cứ hễ anh ở đây thì muỗi sẽ không cắn người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK