Chương 12: Tôi nhìn thấy ông ta đang cười rất quái
Tiếp đó giẫm chân phải, lao như tên bắn về phía hung thủ.
Tất cả mọi người đều bị một tiếng này của cô thu hút sự chú ý, hung thủ giật nảy mình, thấy một cô gái trẻ lao tới với vẻ hung thần ác sát lại chột dạ tưởng mình đã bại lộ nên quay người bỏ chạy.
Nhưng cứ cố tình sự việc xảy ra quá đột ngột, ông ta nhấc chân quay người không vững, lảo đảo một cái lại để cô gái trẻ lại gần.
Ông ta sợ bị bắt nên trở tay vung một đấm về phía đối phương.
Dịch Gia Di vội vàng tránh, mặt né đi nhưng vẫn bị đập trúng bả vai, cơ thể lảo đảo lùi lại.
Nhưng đại khái là cơn sợ hãi khiến cho Adrenalin tăng lên, cô lại không cảm thấy đau, sau khi đứng vững, trí thông minh bị kích thích, ngay lúc tên gầy đó quay lại, cô nhanh chóng làm ra động tác móc súng từ trong túi ra.
Thứ học được khi còn ở trường cảnh sát trong trí nhớ của nguyên chủ đã nổi lên tác dụng, động tác rút súng bắn của cô lại vô cùng tiêu chuẩn.
Hung thủ cực kỳ sợ hãi, trố mắt ngoan ngoãn giơ hai tay lên, sau khi cả người cứng ngắc vài giây mới nhìn rõ trong tay cô không có súng.
Nhưng chậm trễ mất một lúc như thế khiến ông ta đã bỏ lỡ thời cơ chạy trốn qua đường tốt nhất, những cảnh sát khác đã đuổi kịp tới.
Phương Trấn Nhạc phi người lao ra, huých khuỷu tay vào bả vai của người đàn ông gầy gò.
Hung thủ chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, cả người bị đè sấp trên đất, không có cách nào phản kháng, chỉ đành bó tay chịu trói.
Phương Trấn Nhạc áp giải người gầy gò đó, quay đầu nhíu mày liếc mắt nhìn thứ mà Dịch Gia Di cầm trong tay, vậy mà lại là cốc giấy hỏng bị vo thành cục.
Cô cảnh sát trẻ thấy tầm mắt của anh vội vàng thu lại tư thế lấy súng, đứng thẳng người, nhét vội cốc giấy vào túi quần.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phương Trấn Nhạc lôi người đàn ông gầy run như cầy sấy đứng thẳng dậy như một con gà, lại đẩy ông ta nghiêng người dán lên tường đất, rồi mới quay đầu hỏi Dịch Gia Di.
Adrenalin của Dịch Gia Di đã từ từ hồi phục lại, lúc này mới thở hổn hển sau trận bùng phát vừa rồi.
Cô liếm đôi môi khô khốc, cố gắng tỏ ra đứng đắn và nghiêm túc chỉ vào người gầy kia và đáp:
“Ông ta… tôi thấy rồi, ông ta… ông ta trông rất khả nghi! Tôi nhìn thấy ông ta nhìn vào ngõ nhỏ và cười.”
Khi người gầy bị Phương Trấn Nhạc bắt giữ, bả vai đau muốn chết, eo như sắp gãy làm đôi, lúc này bị giữ cánh tay, mặt bị áp cọ lên vách tường, còn đang hoảng loạn sợ hãi suy nghĩ rốt cuộc đã bại lộ hành tung ở đâu thì đột nhiên nghe thấy lời nói của Dịch Gia Di, ông ta ngẩng đầu lên với vẻ khó tin, ngược lại cũng phản ứng lập tức, tức đến lớn tiếng kêu lên:
“Tôi… ứ, tôi không cười! Không cười nhé!”
Ông ta dùng hết toàn bộ sức mình hét lên thật to, trong giọng điệu là vẻ oan uổng rõ ràng.
“Vậy ông chạy làm gì?” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn bả vai của dqd bị người gầy này va lệch cả cổ áo cũng nhíu mày lại.
Anh trở tay vặn cổ tay của người gầy ra sau lưng, càng dùng sức ấn mạnh đối phương lên tường, đè nén tiếng quát sắp phun ra khỏi miệng về.
“Dẫn về thẩm vấn, bộ dáng khả nghi, tấn công cảnh sát.” Phương Trấn Nhạc giao người gầy cho Lâm Vượng Cửu, lúc này mới xoa cổ tay, dẫn mọi người rút đội.
Trái tim của Dịch Gia Di vẫn còn đang nhảy dữ dội, lúc đầu cơn kích động đã giảm xuống, đến bây giờ mới bắt đầu thấy sợ.
Nếu như trong túi người đàn ông gầy đó còn dao vậy nói không chừng cô đã giống như Trương Phụng Vân đang nằm trong nhà xác bây giờ, bị một đao đâm trúng sau đó chân lạnh toát rồi.
Càng nghĩ càng lạnh sống lưng, cô run rẩy ngồi vào xe cảnh sát, dựa lên lưng ghế, co rút người ôm mình.
Cơn đau ở bả vai nóng rát, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ngoan có quy củ tới trường đi học, nào từng bị người đánh bao giờ.
Đau đớn, ác ý, cảm giác tình cảnh của kẻ yếu do chịu một cú đấm đó sinh ra, và bản thân lại sở hữu dị năng lặp lại hiện trường gây án… những chuyện này không có cách nào tiêu hóa trong lúc nhất thời được, trong lòng cô trăm mối cảm xúc đan xen, lặng lẽ co ngón tay lại.