Chương 42: Trốn tránh không chỉ đáng xấu hổ mà còn vô dụng.
Cách ngày, cô nhận được một cú đánh vào ót tê từ đầu đến chân từ cục cảnh sát.
Phải giúp tổ A sắp xếp chỉnh sửa hồ sơ chất đống thành núi trong văn phòng thức đêm của bọn họ, lại mời dì thâm nhập vào quét dọn văn phòng tổ A, vứt đống rác chất thành núi và lấp ló trong góc do bọn họ thải ra.
Tiếp đó lại chọn hoa tươi lọc sạch không khí, nâng cao tinh thần cho thành viên tổ A.
Giúp các đồng nghiệp ở tổ A mang quần áo đã thay tới tiệm giặt là, lúc trở về lại cắp theo vài chai nước hoa quả để bổ sung vitamin cho các thám tử thức đêm liền mấy hôm, lúc nào cũng lo lắng và áp lực.
Bản thân tự giác giống như một đại quản gia vậy.
Không ngờ làm cảnh sát văn chức lại phải phụ trách nhiều công việc lỉnh kỉnh như thế.
Lúc mới vào nhậm chức nghe hướng dẫn cũng không thấy nhắc đến việc này mà.
Quả nhiên công việc đều là tùy cơ ứng biến, có việc thì phải có người làm, muốn kiếm được miếng cơm ăn thì có sao cũng không trốn thoát được.
Cô mang theo chút oán giận nhỏ này, xoa bả vai đi về văn phòng nhỏ của tổ hành chính, lại lập tức bị gọi điện kêu đến bộ phận khoa học giám định.
Dịch Gia Di ký tên và nhận toàn bộ tờ xét nghiệm và đơn báo cáo, xuống tầng đưa chúng đến tổ trọng án B.
Trên tờ báo cáo ghi con của nạn nhân đúng là con đẻ của người chồng Trương Chiếu Hòa, tin tức này lập tức được thông báo cho Trương Chiếu Hòa đầu tiên.
Người đàn ông vẫn luôn chỉ trích vợ không giữ đạo vợ chồng, thậm chí còn rêu rao nói cô ta đáng đời sau khi cô ta chết đột nhiên im lặng.
Ánh mắt của Trương Chiếu Hòa dại ra, đứng giữa hành lang, mất đi khả năng sắp xếp từ ngữ và cảm xúc.
Lưu Gia Minh ngỏ ý lấy tờ xét nghiệm của Trương Chiếu Hòa về, nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc rồi vòng về văn phòng tổ trọng án B.
Dịch Gia Di phải đợi các thám tử dựa theo báo cáo và hồ sơ của pháp y và bộ phận khoa học giám định để làm báo cáo điều tra hoàn chỉnh, phải qua vài ngày nữa mới có thể tới đây lấy toàn bộ văn kiện.
Sau khi xác nhận số văn kiện với Lưu Gia Minh, kêu anh ta ký tên xác nhận đã nhận xong, cô cầm chồng đơn rời đi.
Khi băng qua hành lang, bước ngang qua vai Trương Chiếu Hòa, người đàn ông vì tiếng bước chân của cô mà lấy lại bình tĩnh, đột nhiên ôm đầu, không kiềm chế được cảm xúc của mình mà ngồi xổm xuống gào khóc đau đớn.
Gdg cách gần cũng nghe được vài từ vụn vặt từ trong tiếng rống trầm thấp mơ hồ của anh ta.
“Ngọc Bình… Ngọc Bình… đều tại anh… anh không phải con người… anh mất vợ rồi, con của chúng ta vừa sinh ra đã không có mẹ…”
Đến một khắc này, cơn đau đớn mất đi người thân vốn bị áp chế bởi thù hận cuối cùng cũng dâng lên như hồng thủy.
Anh ta không thể lừa bản thân nói cô ta là người phụ nữ xấu xa được nữa, không thể không đối diện với cơn đau đớn khi mất đi cô ta, không thể không đối diện với sự áy náy khi bản thân vẫn chưa đủ quan tâm chăm sóc cô ta, không thể không nhìn thẳng vào bản thân vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt làm tổn thương cô ta.
Có lẽ anh ta đã sớm biết mình là một thằng khốn nạn hèn nhát, chỉ là không chọc thủng tờ giấy đó thì anh ta vẫn có thể dựa vào lời nói dối sai lệnh đều là do người khác để trốn tránh.
Trốn tránh không chỉ đáng xấu hổ mà còn vô dụng.
Dịch Gia Di nhìn người đàn ông với gương mặt đỏ gay, bi thương tột độ đến gần như nghẹt thở, cô cắn chặt răng, băng qua hành lang.
Phương Trấn Nhạc đúng lúc vòng vào từ phía đối diện, dáng người cao lớn lập tức chắn đi phần lớn ánh sáng hắt vào từ một phía khác của hành lang, anh đã biết được từ bên bộ phận giám định, lúc này chỉ liếc mắt nhìn Trương Chiếu Hòa với vẻ khinh miệt rồi thu tầm mắt lại, không muốn nhìn cái thứ cuộn người gào khóc trên đất đó thêm một cái nào nữa.
Dịch Gia Di mỉm cười, chào hỏi một cách lễ phép, sau đó nghiêng vai đi qua.
Đột nhiên Phương Trấn Nhạc quay đầu hỏi cô: “Cô đã sớm biết đứa con là của Trương Chiếu Hòa phải không?”