Chương 47: Đây Chính Là Mở Rộng Cửa Sau Đó!
“Đúng đó, tôi nhớ tổ A có một lần bắt hung thủ mà cả đêm đi soát núi, A Cường bất cẩn giẫm vào bẫy gẫy chân luôn, suýt chút nữa thì mất mạng. Tổ trưởng Trương đối đầu với bọn cướp còn bị đâm hai nhát. Quá nguy hiểm, quá nguy hiểm. Kiểu con gái yếu đuối chạy nhanh hai bước đã thở dốc như cô ấy làm sao theo phá án được?
Chắc chắn là cảnh sát mặc quân trang rồi, chị không thấy người bên bộ phận quan hệ công chúng tìm cô ấy chụp ảnh sao, còn kêu cô ấy mặc đồng phục của cảnh sát nữa? Nữ cảnh sát tuần phố rất nở mày nở mặt đấy chứ.”
Chị Nhân nghe mọi người thảo luận sôi nổi, mấy lần muốn phản bác nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn về.
Sir Phương người ta ngày nào cũng sai Dịch Gia Di quay như chong chóng, mấy người này sẽ không thật sự tưởng Dịch Gia Di chỉ là một chân chạy vặt, chịu khổ chịu mệt đấy chứ?
Đúng là một đám chiếu mới không hiểu sự đời, có một câu này, chịu khổ chính là chiếm lời đấy.
Nếu như sir Phương không có ý đó làm sao có khả năng ngày nào cũng được chạy tới tổ B? Thật sự cho rằng tổ B là cái chợ sao?
Đây chính là mở rộng cửa sau đó!
Trong cục có bao nhiêu cô gái chàng trai nịnh nọt Phương Trấn Nhạc, nhưng nhiều năm như thế đã có người nào lại gần được người anh chưa?
Hôm trước trong phòng làm việc, chị ta còn nhận được điện thoại do sir Phương đích thân gọi đến tìm Dịch Gia Di đó.
Đàn ông mà, chuyện gì cũng đều tìm bạn, hoặc bạn là mẹ anh ta, hoặc bạn là vợ anh ta.
Chị Nhân cắn hạt dưa nghe những người khác tám nhảm không có hồi kết, dần dần sinh ra một loại cảm giác ưu việt rằng cả thế gian đều say chỉ có mình ta là tỉnh.
Lúc sắp đi còn bốc thêm hai nắm hạt dưa, tính trở về mang cho Gia Di một ít.
Sau này trong cục cảnh sát, Gia Di chắc chắn có tương lai hơn chị ta, chị ta phải thể hiện ý tốt từ trước, cũng không thể quá không có mắt nhìn được.
Khi mọi người đều đang đồn tới đồn lui thì người đứng ở trung tâm cơn bão ngược lại là người yên tĩnh nhất.
Dịch Gia Di cũng không nghe thấy một câu đồn đãi nào cả, cho dù thi thoảng cảm thấy ánh mắt người trong cục cảnh sát nhìn cô khác đặc biệt, nhưng cô cũng không để ý đến và nghĩ nhiều.
Bận quá mà, cô giống như miếng bọt biển điên cuồng hấp thụ và học hỏi, bất cứ một kiến thức nào cũng có thể khiến cô bất chấp cơm nước, cho dù rảnh rỗi cũng nghĩ đến những chuyện viển vông khác.
Kiếp trước khi đi học cũng thường xuyên cảm thấy mê man.
Thi thoảng còn sinh ra suy nghĩ cuộc sống thật nhàm chán, cho dù thi đỗ nghiên cứu thì đã sao? Thi đỗ công chức thì đã thế nào?
Cố gắng như vậy đều là vì cái gì?
Nhưng tới Hồng Kông một tháng này, đây lại là lần đầu tiên cô không nghĩ đến ý nghĩa của cuộc sống.
Đây đại khái chính là niềm vui của đời thực, mỗi giây mỗi phút đều có chuyện cụ thể phải giải quyết, có quan hệ nhân sinh cụ thể phải đi xử lý.
Mà trong thành phố và thời đại xa lạ này, một gia đình nhỏ đông đúc với bầu không khí gia đình ràng buộc mạnh mẽ đang bao bọc cô từng chút một, khiến cô dung nhập và thích ứng nhanh nhất.
Người trong đồn cảnh sát cần phải ghi nhớ và những công việc cần phải học đã lấp đầy thời gian và sức lực của cô.
Cuộc sống của Dịch Gia Di trở nên cụ thể và phong phú hơn, tuy rằng có hơi bận một chút, tiết tấu cũng quá nhanh nhưng quả thật nó khiến cô có tinh thần hơn gấp trăm lần, thần thái cũng trở nên xán lạn hơn.
Vì trong lòng nhớ đến vụ án mà tổ B đang điều tra phá án, cô thậm chí còn không cần đến chuông báo thức, đồng hồ sinh học đã tự đánh thức cô vào lúc bảy giờ sáng.
Trong lòng có chuyện cũng không có hứng thú ngủ nướng nữa.
Khi cô ra khỏi phòng, Dịch Gia Đống vừa mới rửa mặt xong.
Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi bước ra khỏi nhà vệ sinh, dáng người cao lớn ở trong căn phòng nhỏ chật chội như thế trông có vẻ hơi bó tay bó chân.