• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Cô có chuyện gì quan trọng không?







Chương 4: Cô có chuyện gì quan trọng không?


Thẩm Tích Chu vốn là người trực tiếp, sòng phẳng.


Cho tới bây giờ tuy cô không phủ nhận đi đường vòng là một cách không tồi, nhưng không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không thử. Đầu tiên, cô sẽ ‘lọc’ ra những chuyện quan trọng phục vụ cho mục đích của cô, những chuyện râu ria không đáng kể đến thì vứt ra sau đầu, sau đó cô sẽ tìm cách khiến cho bản thân không rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ.


Cho nên, từ lúc sinh ra đến giờ Thẩm Tích Chu thật đúng là chưa từng nếm thử tư vị đi đường vòng.


Ngay cả hiện tại, trong tình huống cô vì nguyên chủ làm chuyện ngu ngốc khiến cho người cầm quyền nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm - Thẩm Duyên mất sạch thể diện, do đó người vốn đã không thích cô bỗng sinh lòng chán ghét cô, thất vọng cực độ, ngay cả gặp cũng không muốn gặp cô, cô cũng vẫn không cảm thấy quá tuyệt vọng.


Nguyên nhân không phải gì khác, mà vì trong tay cô có một con át chủ bài lớn nhất, đó là, cô mang họ Thẩm.


Mà Trịnh Tuyết Trân, cho dù có được Thẩm Duyên yêu thích, cho dù có được vị trí cao trong nhà họ Thẩm, cũng không có khả năng thật sự thay thế vị trí của cô, mà nhược điểm lớn nhất của cô ta đó là, cô ta họ Trịnh, là cháu gái ‘ngoại ‘ của Thẩm Duyên.


Cháu gái ngoại và cháu gái nội, nói thế nào cũng không giống nhau.


Huống chi, cho dù Thẩm Tích Chu chân chính là kẻ dở hơi, trong mắt trong lòng chỉ đặt tâm tư vào một người đàn ông, nhưng không có nghĩa là Thẩm Tích Chu của hiện tại cũng mơ hồ không rõ.


Một trong những ưu điểm lớn nhất đời này của cô đó chính là cho dù bị đặt vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng nhận thức rõ tình cảnh của mình, hơn nữa còn lợi dụng hoàn cảnh tìm ra cách tối ưu nhất cho bản thân.


Thẩm Tích Chu đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Duyên, nhìn Thẩm Văn Sơn mỉm cười: "Chú Văn Sơn, ông nội có ở bên trong không?"


Nói thật, Thẩm Văn Sơn có chút không hiểu cô chủ nhỏ này, cũng không phải vì cô đáng sợ thế nào mà là vì cô chủ nhỏ này làm việc không biết nặng nhẹ, chẳng những không biết tự thân vươn lên, mà còn vì một người đàn ông mà làm ra bao chuyện ngu xuẩn, thậm chí lại còn chống đối ông chủ, thật sự là không hiểu chuyện.


Bây giờ, cư nhiên lại vì Cao Minh Triết mà dầm mưa bên ngoài nhà họ Cao cả đêm, khiến mọi người đều biết, thể diện nhà họ Thẩm mất sạch, khiến ông cụ Thẩm tý nữa thì tăng xông mà về chầu Diêm vương!


Tuy Thẩm Văn Sơn là quản gia nhà họ Thẩm, nhưng cũng là phụ tá đắc lực của Thẩm Duyên, là tâm phúc trong tâm phúc, cho dù Thẩm Tích Chu trước mặt trên danh nghĩa là chủ nhân, nhưng ông ta cũng không thực sự coi cô là chủ nhân.


Thế là, ông ta hòa ái lễ phép gật đầu, nhưng giọng điệu lại đầy xa cách, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: "Cô chủ nhỏ, ông chủ vừa mới xử lý công việc xong, hiện tại đang nghỉ ngơi, không biết cô chủ nhỏ có chuyện gì quan trọng không?"


Ông ta cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘quan trọng’, ý ngoài lời chính là, nếu quan trọng thì ... cô nói, nếu không phải chuyện gì lớn thì cô mau cút đi, tìm chỗ mát mẻ mà chơi!


Thẩm Tích Chu là người nào, từ nhỏ lớn lên trong hào môn vọng tộc, sao có thể không hiểu thâm ý bên trong?


Mày cũng không nhíu lấy một cái, Thẩm Tích Chu thở dài một hơi, nhìn xem, không biết nguyên chủ đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì mà ngay cả quản gia cũng sinh lòng oán hận với cô rồi.


Có điều, Thẩm Tích Chu cũng không phải người dễ bị đuổi đi như vậy, cô mỉm cười, lạnh nhạt đứng ở đó: "Nếu ông nội đang nghỉ ngơi, vậy cháu liền chờ một chút cũng được."


Dứt lời, cô cũng không nhiều lời, mỉm cười đứng ở ngưỡng cửa, mà Thẩm Văn Sơn thì lại kinh ngạc há miệng, có chút thất thố.


……………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK