Chương 3.3: Tình cảnh
Hiện tại cô đã ném mồi nhử ra ngoài, cô tin, dì Đức quan tâm Thẩm Tích Chu như vậy, nhất định sẽ nói ra chút gì đó.
Quả nhiên, sau khoảng thời gian im lặng, giọng nói dì Đức lại một lần nữa vang lên, nhưng bây giờ, trong giọng nói vốn mềm nhẹ của bà ấy lại nhiều hơn một chút không thỏa mái cùng khó nói thành lời, tay bà ấy đặt ở trên vai Thẩm Tích Chu, có hơi run rẩy, mà đầu ngón tay cũng trở nên lạnh toát.
"Tích Chu à, nghe dì Đức khuyên một câu, Cao Minh Triết không xứng với cháu, cậu ta, cậu ta không đáng được cháu trân trọng như vậy. Cháu xứng đáng có được thứ tốt hơn nhiều, đừng, đừng lãng phí tâm tư vào trên người cậu ta nữa, có được không?"
Vẫn cúi đầu ăn canh, cuối cùng Thẩm Tích Chu cũng buông bát, cô chậm rãi ngước mắt nhìn dì Đức, ánh mắt thâm trầm, đôi con ngươi tối đen, tĩnh mịch khiến người ta nhìn không ra trong lòng cô đang suy nghĩ những gì.
Dì Đức thấy dáng vẻ như khác một trời một vực so với trước kia của cô lại càng thêm bối rối, bà ấy nắm chặt bàn tay Thẩm Tích Chu, thấp giọng nói: "Tích Chu, cháu phải tin dì Đức sẽ không hại cháu, vĩnh viễn cũng sẽ không hại cháu! Cao Minh Triết cậu ta không xứng với cháu, cháu chờ đợi cậu ta nhiều năm như thế, nhưng Trịnh Tuyết Trân vừa đến, cậu ta liền không cần cháu nữa, sao cháu vẫn còn một mực chờ mong cậu ta làm gì? Không đáng đâu!"
Nói tới đây, giọng dì Đức cũng đã nghẹn ngào: "Tích Chu à, cũng chỉ là một người đàn ông thôi, có đáng là gì, sao cháu có thể lấy thân thể cùng tương lai của mình ra để trả giá như vậy? Không đáng!”
Tương lai! Lỗ tai Thẩm Tích Chu gần như dựng đứng lên, cuối cùng cũng nghe được một lời có ích!
Có điều trên mặt cô lại không mảy may thay đổi, chỉ khẽ chớp mắt, bên môi tràn ra ý cười bi thương, thì thào nói: "Tương lai?"
"Đúng vậy, Tích Chu! Việc làm lần này của cháu khiến cho ông cụ hoàn toàn thất vọng rồi, cháu cũng biết, bởi vì mẹ cháu, ông cụ vẫn luôn không thích cháu, vẫn giữ cháu ở lại nhà họ Thẩm là vì cậu chủ nhỏ kiên trì cố chấp không cho đuổi cháu đi, tương lai như bước đi trên băng mỏng như thế sao cháu có thể tùy tiện không quan tâm? Cái người phụ nữ tên Trịnh Tuyết Trân kia cũng không phải là dạng người tốt lành gì, cô ta không mang họ Thẩm, nhưng lại muốn trở thành cô chủ nhà họ Thẩm, lần này cháu tự đặt nhược điểm vào tay cô ta, sao cô ta lại không lợi dụng cho được!"
Thẩm Tích Chu không hé răng lấy nửa lời, dì Đức càng thêm sốt ruột, gấp gáp khuyên nhủ: "Tích Chu, nghe lời, đừng tranh với Trịnh Tuyết Trân nữa, cũng đừng khiến cho ông cụ tức giận, cháu phải biết rằng, có nhà họ Thẩm mới có cháu!"
Tuy chỉ là đôi ba câu, nhưng từ trước đến nay, tư duy logic của Thẩm Tích Chu rất giỏi, chỉ bằng những lời này, cô đã đoán ra tình cảnh cụ thể của Thẩm Tích Chu có khả năng là rất gian nan.
Dì Đức thấy Thẩm Tích Chu không nói lời nào, cho rằng cô còn đang để tâm vào chuyện vụn vặt, bà ấy liền gấp đến độ ánh mắt cũng đỏ lên, "Tích Chu à! Cháu phải biết rằng, chỉ khi cháu bảo vệ vững chắc vị trí cô cả nhà họ Thẩm thì cháu mới có thể muốn gì được đó, còn về phần đàn ông, đặc biệt là Cao Minh Triết thì..."
"Cháu biết rồi." Thẩm Tích Chu bỗng nhiên mở miệng ngắt lời dì Đức nói.
"Hả?" Dì Đức nhất thời sửng sốt.
Thẩm Tích Chu nhìn dì Đức khẽ nở nụ cười: "Cháu nói, cháu biết rồi, dì Đức, cháu sẽ không day dưa chuyện này nữa.”
Dì Đức có một loại cảm giác không thể tin nổi, chẳng qua bà ấy vẫn giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Tích Chu, thở dài một hơi, nước mắt cũng lăn xuống.
Thẩm Tích Chu nhìn dì Đức cười khẽ.
Đáng buồn thay, hiện tại việc quan trọng nhất lại là củng cố địa vị của chính mình! Tranh thủ lấy được sự yêu thích của ông cụ Thẩm, còn về phần đàn ông thì chả được coi là chuyện gì to tát!
………