• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2.3: Trọng sinh




Chương 2.3: Trọng sinh


Đây là một người phụ nữ không tồi, gương mặt thanh thoát, lớp trang điểm tinh xảo. Móng tay sơn màu đỏ tươi ghim chặt vào da thịt trên mặt cô. Tiết Phạn rất muốn đẩy cô ta ra, nhưng lúc này cơ thể cô giống như không còn thuộc về cô nữa, căn bản không có sức kháng cự.


Cô chỉ có thể nhìn người phụ nữ này nhướng cao lông mày, dương dương đắc ý, bên môi là nụ cười đầy trào phúng: "Sao rồi? Thẩm Tích Chu? Tư vị bị người đàn ông cô nhớ thương mười mấy năm dày xéo như thế nào? Ôi ôi, nhìn cái dáng vẻ này của cô đi? Còn giống người không?"


Nói đến đây, cô ta cúi người xuống, cái miệng đỏ tươi ghé sát vào bên tai Tiết Phạn, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy được, chậm rãi gằn từng tiếng: "Muốn đấu với tôi? Thẩm Tích Chu, cô còn non lắm ! Tôi nói cho cô biết, cô căn bản không xứng ở lại nhà họ Thẩm, tất cả nơi này đều là của tôi! Cao Minh Triết là của tôi, tài sản là của tôi, địa vị cũng là của tôi! Tất cả đều là của Trịnh Tuyết Trân tôi! Nếu cô không muốn chết, tôi khuyên cô nên thành thật ngồi đó, tâm trạng tôi tốt còn có thể thưởng cho cô một miếng cơm, còn nêu cô cảm thấy không được..."


Trịnh Tuyết Trân ngẩng đầu lên, nhìn thân thể Tiết Phạn không ngừng run rẩy, buông bàn tay trên mặt cô ra, rồi mới nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, khẽ mỉm cười.


Bỗng dưng, cô ta thu lại nụ cười trên mặt, giơ tay lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng tát Tiết Phạn một cái.


Tiết Phạn vốn đã khó chịu tới cực điểm, một cái tát vừa mạnh vừa độc, trực tiếp đánh cô đến bên tai ong ong, vị trí lồng ngực khó chịu như dậy sóng, cô muốn ngồi dậy, quay đầu nằm úp sấp bên giường để nôn, nhưng thân thể thật sự không chịu nổi, mới vừa nâng người dậy, liền cảm thấy trời đất xoay chuyển, trước mắt tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ra, ngã nhào xuống đất.


Trịnh Tuyết Trân ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn người ngã ngửa trên đất, bên môi lại hiện ra nụ cười đắc ý, cô ta chậm rãi đứng lên, phủi phủi vạt váy, giống như nơi cô ta vừa ngồi chứa đầy vi khuẩn không bằng.


Trịnh Tuyết Trân từ trên cao nhìn xuống, chậc chậc vài tiếng nhếch miệng cười: "Thẩm Tích Chu, cô xem cô hiện tại có khác gì một con chó không?" Rồi sau đó cô ta nhướng mày, nâng chân, hung hăng giẫm lên lên người đang nằm vật trên đất, lại dùng lực ghì chặt: "Một con chó nằm gục dưới chân tôi?"


Tiết Phạn đau đến muốn kêu ra tiếng, cô cố gắng ngẩng đầu, nhìn lên Trịnh Tuyết Trân, mặc kệ hiện tại là tình huống gì, nhưng người phụ nữ này đã chọc giận Tiết Phạn cô rồi!


Ánh mắt cô không mang theo chút cảm xúc, lẳng lặng nhìn Trịnh Tuyết Trân, mà Trịnh Tuyết Trân lại bị ánh mắt như vậy chọc giận, cô ta giơ chân lên, hung hăng đá Tiết Phạn một cái, thấp giọng mắng: "Tiện nhân!"


Dứt lời liền xoay người đi, giống như phía sau có quỷ đuổi theo vậy.


Trịnh Tuyết Trân bước đi rất nhanh, không tới vài bước đã đi đến cửa, cô ta hít sâu một hơi. Muốn đánh bay cái cảm giác lạ lẫm vừa mới xuất hiện này, cô ta sẽ không thừa nhận, vừa rồi ánh mắt Thẩm Tích Chu nhìn cô ta khiến cho đáy lòng cô ta bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác âm trầm khủng bố đến quỷ dị.


Cô ta lại xoay người nhìn thoáng qua Thẩm Tích Chu đã quỳ rạp trên mặt đất gần như sắp chết, thấp giọng rủa: "Tiện nhân, tiện nhân! Nhìn là thấy muốn nôn!" Trịnh Tuyết Trân điều chỉnh lại cảm xúc bối rối của mình, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng, chỉ có điều, bước chân rối loạn đã tiết lộ tâm trạng không được bình tĩnh của cô ta lúc này.


Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?


Một mớ bòng bong gì thế này?


Có điều, cái người phụ nữ tên Trịnh Tuyết Trân kia, còn có người đàn ông tên Cao Minh Triết này nữa, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ...


Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Tiết Phạn trước khi ý thức cô lại chìm vào bóng tối.


………….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK