Chương 3.1: Tình cảnh
Tiết Phạn tỉnh lại trong cảm giác ấm áp thoải mái, một màu vàng nhạt nhu hòa của ánh đèn bao trọn lấy cô, khiến cho cả thân thể và tinh thần của cô được thả lỏng. Cảm giác này thật sự rất thoải mái, thoải mái đến mức khiến cho Tiết Phạn muốn vĩnh viễn chìm sâu trong thoải mái như vậy.
"Cô chủ nhỏ, cô tỉnh rồi!" Theo giọng nói trầm trầm hòa ái vang lên, Tiết Phạn chỉ cảm thấy tay mình bị một đôi tay mềm ấm có chút thô ráp nắm chặt lấy.
Là ai?
Nhìn về nơi phát ra âm thanh, Tiết Phạn chỉ nhìn thấy gương mặt của một người phụ nữ dịu dàng từ ái, đại khái khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tóc tai chải chuốt chỉnh tề, quần áo trên người đơn giản nhưng không tùy tiện, giờ phút này hai tay bà ấy đang nắm chặt lấy tay cô, trên mặt là vẻ khẩn trương cùng kích động.
Vẫn là người cô không biết, chí ít là người không biết trong nhận thức của cô.
Hiện tại trong lòng Tiết Phạn loáng thoáng đã có được một đáp án, nhưng cái đáp án này quá mức ly kỳ, cứ thế ngay cả chính cô cũng không thể nào thuyết phục bản thân mình tin vào một đáp án như vậy. Có điều, từ trước đến nay Tiết Phạn cũng không phải người tự lừa mình dối người, cho nên cho dù đáp án có kỳ lạ thế nào, cô cũng phải xác nhận rồi mới có thể làm ra quyết định.
Cho dù có thể đoán ra tình cảnh của cô lúc này không được tốt lắm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, người phụ nữ trước mặt là thật lòng quan tâm cô, cho nên hiện tại cô hẳn là an toàn.
Suy nghĩ của Tiết Phạn xoay chuyển liên hồi nhưng cùng lắm cũng chỉ trong nháy mắt đã phán đoán chuẩn xác tình cảnh hiện tại của mình, đồng thời cũng đưa ra quyết định.
Chẳng qua, hiện tại có một vấn đề, người phụ nữ này gọi cái gì thế?
Nhắc tới cũng lạ, lúc cô vừa mới nghĩ vậy, miệng đã không tự chủ gọi tên người phụ nữ này: "Dì Đức, cháu đói bụng."
Dì Đức nghe được Tiết Phạn nói thế, liên tục gật đầu, bà ấy buông tay ra, một bên lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, một bên cười nói: "Được được được, dì đi làm ăn cho cháu, dì còn ninh cho cháu một nồi canh gà ở phòng bếp, cháu chờ dì một chút."
Nói xong bà ấy liền đứng dậy, vừa chỉnh góc chăn cho Tiết Phạn, vừa an ủi cô vài câu rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Dì Đức vừa mới ra ngoài, ngay sau đó, Tiết Phạn liền theo ngồi bật dậy, tuy thân thể cô vẫn không có sức lực gì, nhưng so với lúc đối mặt với đôi nam nữ chó chết kia thì tốt hơn nhiều.
Thời gian không nhiều lắm, Tiết Phạn cũng không kịp nghỉ ngơi, cô nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh liền phát hiện ra vị trí của chiếc gương.
Dưới chân mềm nhũn, lại thêm mới hôn mê tỉnh lại nên lúc vừa đứng lên, Tiết Phạn gần như trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, cô cắn chặt khớp hàm, cố gắng bước nhanh tới cạnh bàn trang điểm. Hai tay chống trên bàn trang điểm duy trì thế cân bằng, Tiết Phạn nhìn chính mình trong gương.
Đây không phải Tiết Phạn.
Đây là một cô gái trẻ, trên dưới chỉ khoảng 20 tuổi, làn da trắng xanh, tóc nhuộm thành màu vàng khô như rơm rạ, nhưng được cái cho dù là vậy, gương mặt không trang điểm kia thật sự vẫn xinh đẹp đến mức không bút mực nào có thể hình dung được.
Tiết Phạn nuốt một ngụm nước bọt, người này là... Thẩm Tích Chu?
Đúng, là tên này, cô nhớ rõ đôi nam nữ kia đều gọi cô gái với cái tên này.
Một Tiết Phạn sống trong cơ thể Thẩm Tích Chu, đây là... trọng sinh?
Trọng sinh! !
Hơi thở của Tiết Phạn như ngừng lại, cô vẫn cho rằng cái loại chuyện siêu nhiên này chỉ có trên TV, trong tiểu thuyết mạng, không ngờ lại có thật! Trong khoảng thời gian ngắn, Tiết Phạn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Từ từ! Nếu hiện tại cô là Thẩm Tích Chu, vậy Tiết Phạn ở đâu?
……….