Chương 16: Sập bẫy
Khí thế của Thẩm Phi Lan lập tức yếu đi, bà ta thấp giọng: "Cha, bây giờ Trân Trân đang nằm bên trong, con làm sao có thể không lo lắng được! Chuyện này rõ ràng là..."
"Rõ ràng chuyện này không hề có một chút liên quan gì đến tôi, tôi tốt bụng đưa Trịnh Tuyết Trân vào bệnh viện, sao tôi lại phải mang tiếng xấu?" Thẩm Tích Chu khoanh hai tay trước ngực, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt: "Xem ra đầu năm nay không thể làm người tốt được rồi, bởi vì, người tốt sẽ mau chết."
"Thẩm Tích Chu! Đừng có ở đây nói bóng nói gió!"
Từ xưa tới nay, Thẩm Tích Chu hễ thấy Cao Minh Triết thì một chút chính kiến cũng không có, nói cái gì là nghe cái đấy, nhưng bây giờ Thẩm Tích Chu lại dám nói lên ý kiến của mình, hơn nữa lại hoàn toàn trái ngược với ý kiến của anh ta, khiến Cao Minh Triết lập tức nổi giận đùng đùng.
Một người vừa phẫn nộ, vừa tức giận, cũng rất dễ dàng làm ra chuyện khác người.
Đặc biệt là bây giờ, người anh ta yêu đang nằm ở trong phòng cấp cứu, còn người dù cho có bị bỏ mặc vẫn có thể chết vì anh ta lại dám quay ra phản bác anh ta. Lửa giận lập tức phừng phừng bốc cháy, lại thêm sự nôn nóng vốn có, bỗng chốc khiến cho Cao Minh Triết giống như một quả pháo nổ vậy.
Anh ta gào tên của Thẩm Tích Chu, kéo tay của Thẩm Tích Chu, lôi cô từ phía sau Thẩm Duyên ra: "Cô đùa giỡn gì với tôi cũng được, nhưng cô lại dám đặt suy nghĩ xấu ra lên người Tuyết Trân..."
Còn chưa nói hết lời, Cao Minh Triết đã phát hiện trời đất như quay cuồng, sau đó, cả người anh ta trực tiếp ngã xuống đất.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, khiến tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, từ Thẩm Duyên tới Thẩm Phi Lan đến Thẩm Văn Sơn cùng cửa hàng trưởng Clarence và các nhân viên cửa hàng, toàn bộ đều không phản ứng kịp, chỉ thấy Cao Minh Triết bị Thẩm Tích Chu trực tiếp thực hiện một cú ném qua vai.
Thẩm Duyên ngược lại nhìn một màn này, khẽ nhướng mày.
Mặc dù cho tới nay Thẩm Duyên không phải rất thích Thẩm Tích Chu, nhưng cô là người nhà họ Thẩm. Thẩm Duyên rất bao che khuyết điểm, cho nên, ông có thể đối xử với Thẩm Tích Chu như thế nào cũng được, nhưng người khác thì không thể. Mà thằng nhãi nhà họ Cao này lại dám quấy rầy cháu gái nội cùng cháu gái ngoại của ông.
Cho nên, lúc Cao Minh Triết kéo Thẩm Tích Chu từ sau lưng Thẩm Duyên ra, Thẩm Duyên cũng đã nổi giận, ông đang định mở miệng mắng Cao Minh Triết, nhưng không nghĩ tới, ngay cả miệng còn chưa mở, Cao Minh Triết đã bị Thẩm Tích Chu làm cho ngã sấp trên mặt đất rồi..
Thẩm Duyên hơi nhướng chân mày, sau đó khóe môi cong lên một độ cong khó có thể phát hiện ra, trong lòng rất vui vẻ.
Thẩm Tích Chu vỗ vỗ tay, từ trên cao nhìn xuống Cao Minh Triết bị ngã ngu người nằm trên đất, cười nhạt một tiếng: "Anh Cao, anh và tôi không có quan hệ gì, đừng có táy máy tay chân, lần sau, tôi sẽ không chỉ để anh nằm trên sàn nhà đơn giản như vậy nữa đâu."
Nói xong, cô đi tới bên người Thẩm Duyên, thản nhiên cười với ông một tiếng: "Ông nội, nếu mọi người cũng nghi ngờ chuyện hôm nay chị họ ngất xỉu là do cháu, vậy thì, cháu tìm người làm chứng đến giải thích một chút, ông cảm thấy có được không?"
Thẩm Duyên nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Thẩm Tích Chu, chợt phát hiện trong nụ cười của cô tràn đầy xảo trá, ông không tự chủ được nhếch mép một cái.
Chuyện cho tới bây giờ, ông còn có thể không hiểu sao? Ông bị cháu gái mình gài bẫy.
….