CHƯƠNG 102: KHOẢNH KHẮC NGỌT NGÀO
Tuy Nhậm Mai Phi vẫn làm cho người khác chán ghét, nhưng thái độ của Tiểu Vũ lại làm cho tâm tình Thẩm Dĩnh trở nên tốt hơn, cô không nghĩ tới tin tức cũng sẽ có tác động tốt.
Kỳ thật nghĩ lại cũng không phải là không có đạo lý, dù sao quan hệ của cô và Lục Hi trước đây thật không rõ ràng, quả thực dễ dàng bị người lên án, bây giờ thừa nhận, ngược lại không có gì để nói.
Thẩm Dĩnh trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc sau khi tan tầm, Lục Hi đang ở trong phòng làm việc chuẩn bị cho cuộc họp, Thẩm Dĩnh ngồi ở trên ghế sofa chán đến chết, nhớ tới Trịnh Tinh Cung, thuận miệng hỏi anh: "Trịnh Tinh Cung bao nhiêu tuổi rồi?"
Anh cũng không ngẩng đầu: "Hai mươi bảy tuổi."
Trần Thúy Nhiên hai mươi lăm tuổi, phù hợp.
Thẩm Dĩnh gật đầu, lại hỏi: "Anh ấy tốt nghiệp trường nào, là thư ký của anh sao?"
Ngòi bút Lục Hi dừng lại, nói một cách trung thực: "Massachusetts của Nước Mĩ, ngoài thư ký, anh ta cũng có cổ phiếu của công ty."
Không ngờ câu trả lời của Thẩm Dĩnh lại không nhỏ: "Lợi hại như vậy, anh ấy có thể coi như là một cổ đông nhỏ nữa à, tôi còn tưởng rằng anh ấy là một nhân viên bình thường, mới hai mươi bảy tuổi, thật không tệ."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy lợi hại, một mình lẩm bẩm ở trên ghế sofa.
Lục Hi nhíu mày, cũng không nói gì.
"Đúng rồi, anh ta không có bạn gái sao?" Hỏi điều này điều kia, điều mấu chốt nhất thiếu chút nữa đã quên hỏi rồi, đừng đến lúc đó làm ra một cái Ô Long.
Con mắt anh nheo lại, muốn tiếp tục không đếm xỉa, tiếp tục 'Rộng lượng', hiển nhiên không thể nào, đưa cây bút trong tay đặt mạnh trên bàn, đôi mắt đen khóa chặt cô, giọng điệu không vui: "Có ý gì?"
Người phụ nữ của mình không biết rõ chi tiết về phụ tá của mình, cái này còn chưa tính, còn hỏi có bạn gái hay không?
Sắc mặt của anh rất xấu, giọng điệu kém bổ sung một câu: "Có bạn gái hay không, em cũng không có cơ hội rồi, anh ta không thích loại người như em."
Những lời này của anh khiến Thẩm Dĩnh thiếu chút nữa nói mộng, chỗ này là chỗ nào, anh sẽ không phải là một vị...
Thẩm Dĩnh hiểu được, muốn cười phát nghẹn, thấy sắc mặt của anh khó coi như vậy, lập tức trở nên nghịch ngợm: "A, anh ta không thích tôi, tôi thuộc loại nào?"
Lục Hi thấy cô được nước làm tới, cũng không khách khí: "Ngực phẳng dẹp cái rắm vóc dáng lùn, không phù hợp với thẩm mỹ của anh ấy."
"..."
Cơn giận bất chợt ập đến, Thẩm Dĩnh hít sâu, lại hít sâu, vẫn nhịn không được.
Cô đứng dậy bước đi đến trước bàn làm việc, hai tay chống trên mặt bàn, giận không kềm được trừng mắt anh: "Ngực phẳng dẹp cái rắm vóc dáng lùn hả? !"
Đôi mắt của người đàn ông không sợ hãi, bình tĩnh vô cùng.
Những lúc như vậy, sự bình tĩnh như vậy đặc biệt khó chịu.
Thẩm Dĩnh cảm giác mình sắp nổ tung: "Bộ ngực tôi lớn không đến nổi bằng phẳng đi? Dẹp cái rắm... Cái này không nói trước, tôi một mét sáu bảy thấp ở đâu?"
"Em cao một mét sáu bảy sao?" Lục Hi nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi, mỗi lần cô đứng trước mặt mình chân trông giống như một củ cà rốt, ôm lấy cũng dễ dàng, anh liếc mắt là có thể nhìn đến đỉnh đầu của cô.
"Anh cảm thấy lùn, đó là bởi vì anh cao, nhưng tôi có thể được coi là bình thường không?"
Anh dựa vào thành ghế, không tranh chấp những thứ này với cô: "Cho nên bây giờ em ồn ào cái gì, bởi vì tôi nói Trịnh Tinh Cung không thích mẫu người như em sao?"
Thẩm Dĩnh không chọc tới anh nữa: "Tôi muốn giới thiệu anh ấy với các đồng nghiệp của mình!"
Nghe vậy, đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia vui vẻ, rồi nhanh chóng quay lại với vẻ thờ ơ: "Đồng nghiệp nào?"
"Trần Thúy Nhiên, giữa trưa anh đã nhìn thấy" Thẩm Dĩnh tức giận trả lời anh, vẫn tức giận vì lời anh ta vừa nhận xét.
Tuy cô không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng có không ít người theo đuổi cô, từ cấp hai đến đại học thư tình được cắm vào ngăn kéo, tiếc rằng cô mắt mù mới vừa ý một người đàn ông cặn bã như Đoàn Trí Thiên.
Lục Hi thấy mặt cô cau có, biết rõ cô thực sự tức giận, kéo lui cái ghế, vỗ nhẹ vào chân: "Tới đây."
"Đi qua làm gì chứ? Ngực phẳng dẹp cái rắm vóc dáng lùn anh không sợ dơ mắt của mình sao?"
"Tưởng thật sao?" Lục Hi trêu chọc cô, cười xấu xa nói: "Ngực em phẳng hay không tôi còn không biết hả?"
Thẩm Dĩnh vẫn mất hứng: "Anh nói tôi nhiều lần, anh cảm thấy tôi khó coi hả?"
"Tôi nói em khi nào hả?"
"Mấy lần trước, nói tôi khó coi, lần này lại nói dáng người của tôi không đẹp." Kỳ thật bình thường Thẩm Dĩnh vẫn rất có lòng tin, chỉ có điều tất cả những ưu thế của cô ở trước mặt người đàn ông như Lục Hi tựa hồ cũng không tính rõ ràng.
Anh hoàn mỹ như vậy, trong lúc này luôn ghét bỏ cô chỗ nào đó, cô cũng có cảm giác nguy cơ.
Cuối cùng Lục Hi cũng biết rõ cái gì gọi là nâng tảng đá lên đập bể chân của mình rồi, nhắm trúng không vui còn phải tự dỗ mình.
Giơ cổ tay lên nhìn thời gian, cách cuộc họp còn hơn mười phút, đứng dậy đi qua nâng cái cằm cô lên: "Lúc tôi khen em sao em không nhớ rõ."
"Anh từng khen ngợi qua tôi sao?"
Lục Hi nghĩ nghĩ: "Lúc trên giường tương đối nhiều."
"..." Thẩm Dĩnh đẩy anh ra: "Cút ngay!"
"Cút đi?" Người đàn ông chẳng những không biến, tay càng dùng sức nắm cái cằm cô, giọng điệu tăng thêm chút ít: "Em nói lại với tôi một lần nữa đi."
Thẩm Dĩnh liếc nhìn anh một cái, sợ rồi.
"Có thể chửi thề không?"
"Nó không được tính."
Lục Hi nở nụ cười: "Lá gan lớn rồi."
Thẩm Dĩnh không hiểu trên mặt có chút nóng, gạt tay của anh ra, cái cằm hơi đỏ, Lục Hi trông thấy nhịn không được đưa tay vuốt ve, làn da cô đặc biệt mỏng, dùng một chút sức lực cũng đỏ hồng lên.
"Tôi muốn giới thiệu thư ký của anh cho Trần Thúy Nhiên."
"Tùy em." Chỉ cần không phải chính cô, giới thiệu cho ai cũng không sao cả.
Đôi mắt của Thẩm Dĩnh sáng ngời: "Này chờ tác hợp xuống, hẹn thời gian."
"Ừ, chỉ lần này thôi, lần sau không thể theo lệ này nữa." Anh thả tay xuống, thuận thế cắm vào trong túi áo: "Tình cảm nơi công sở, tôi không cấm cũng không hoan nghênh."
Thẩm Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."
Vừa nói dứt lời, Trịnh Tinh Cung tiến đến thông báo Lục Hi họp, trước khi đi Lục Hi dặn dò cô: "Buổi tối đặt nhà hàng, ngoan ngoãn chờ tôi tan tầm."
Thẩm Dĩnh rung động trong lòng, khoát tay: "Biết rồi anh mau đi đi."
Người này sửa sang lại quần áo, bước một bước ổn định, mạnh mẽ đi ra ngoài, lại là bộ dạng áo mũ chỉnh tề.
Thẩm Dĩnh đang một mình buồn chán đến chết trong phòng làm việc, đi đến trước giá sách lấy một quyển duy nhất không liên quan gì đến luật tài chính, trong văn phòng yên tĩnh, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Lục Hi từ phòng họp đi ra, nhanh chóng dành trọn một giờ họp, đẩy cửa phòng làm việc ra chỉ thấy một dáng người nho nhỏ trên ghế sofa.
Anh mím môi, xoay người ngăn cản Trịnh Tinh Cung muốn vào: "Không cần tóm tắt rồi, sửa sang lại tư liệu gửi đến hộp thư."
"Vâng Tổng giám đốc Lục." Trịnh Tinh Cung làm sao đoán được nguyên nhân, lập tức ôm văn kiện nhanh như chớp trở về phòng làm việc của mình.
Lục Hi tiện tay đóng cửa phòng làm việc, tiện tay đặt văn kiện trên mặt bàn, hai chân thẳng tắp đi đến bên người trên ghế sofa, người phụ nữ nhỏ bé trên ghế sofa đang ngủ say sưa, không biết mộng đẹp thấy gì, khóe miệng cong lên, làm cho lòng người ấm áp.
Anh nhìn, kìm lòng không được cúi người tìm môi của cô, nhẹ nhàng hôn, thoáng cái hạ xuống, kiên nhẫn và dịu dàng.