CHƯƠNG 218: NGƯỜI DUY NHẤT CỦA ANH KHÔNG PHẢI CÔ
Đáy mắt Lục Hi chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy, đôi mắt đen nhánh cũng trở nên thất vọng, thấy cô ngầm thừa nhận sau đó lại không nói một lời, hai tay xuôi ở bên người nắm chặt: "Anh biết nhất định là cô ấy đã làm sai trước, cũng biết lập trường của hai người khác nhau, nhưng tính mạng chính là tính mạnh, anh cứ nghĩ là em có tức giận tùy hứng như thế nào cũng sẽ không tổn thương tới thân thể của cô ấy."
Lông mi Thẩm Dĩnh rung động mấy lần, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Cô ta quá đáng như vậy chẳng lẽ không làm thương tổn đến ba em sao? Sao vậy, tính mạng của Giang Sở Tinh là tính mạng còn tính mạng của cả nhà chúng tôi thì không là cái gì cả sao?"
Hai người đứng đối mặt với nhau, khí tức ở giữa đều không thể dung hợp, Lục Hi còn muốn nói gì đó nhưng khi thấy được phần tình cảm ngưng trọng trong mắt cô rốt cuộc lại không mở miệng được.
Rất lâu sau, anh buông quả đấm nắm chắc ra: "Trước hết xem kết quả điều trị thế nào đã, nếu như quả thật có nguy hiểm, em xem anh xử lý em như thế nào."
Hiện tại Thẩm Tri Lịch còn chưa biết sẽ như thế nào vậy mà anh lại nghĩ đến Giang Sở Tinh trước... Xử lý sao?
Thẩm Dĩnh cong môi, khóe miệng giống như là có thứ gì đó nặng ngàn vạn cân đề nặng, căn bản là cười không nổi, cô nhìn anh một lần nữa quay người tiến vào phòng bệnh lưu lại cho cô một bóng lưng quyết tuyệt giống như lúc ấy.
Làm gì vậy, đến đây để tự rước lấy nhục sao.
Thẩm Dĩnh chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến cực hạn như thế này, trái tim đã từng vì anh mà nhảy lên giờ cũng đã chết, nhìn thấy trong tầm mắt anh không còn có yêu thương mà chỉ có oán trách.
Cô chậm rãi xoay người đi về phương hướng ngược lại, nhắm mắt lại yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Cứ như vậy đi, Thẩm Dĩnh, đừng có hi vọng xa vời nữa.
...
Lúc Lục Hi trở lại phòng bệnh cũng không ngồi ở mép giường nữa mà đi thẳng tới trước cửa sổ, lúc này đã là gần bảy giờ rưỡi tối, màn đêm buông xuống khiến cho tất cả đều đắm chìm trong trong bóng tối, cách đó không xa có mấy ngọn đèn đường lẻ loi trơ trọi lóe lên, bị gió lạnh thổi qua giống như tâm tình của anh lúc này.
Trước mắt vung đi không được, tất cả đều là ánh mắt lã chã chực khóc vừa rồi của Thẩm Dĩnh, thế nhưng cô gái mà anh yêu lại suýt chút nữa đã hại chết con gái ân nhân của anh, anh không dám tùy tiện buống lỏng để nói với cô những lời máu lạnh kia.
Giang Sở Tinh nằm ở trên giường bệnh, trên người cắm mấy cái cái ống căn bản không thể động đậy, mặc dù cái giá phải trả là đau đớn thê thảm nhưng tối thiểu đối với Lục Hi, cô ta đã chiếm thượng phong.
Cho dù người đàn ông này có tình cảm gì khác, nhưng tối thiểu lúc anh ở đây chỉ cần không có Thẩm Dĩnh là đủ rồi.
Nghĩ như vậy, cô ta liền mừng thầm một hồi.
Phía sau có hai đạo ánh mắt đang chăm chú nhìn mình Lục Hi cũng không phải là không biết, chỉ là anh không quay đầu lại sợ mình không nhịn được sẽ nổi giận với cô ta, mà với tình trạng cơ thể và tình trạng tâm lý bây giờ của cô ta căn bản cũng không gánh chịu được lửa giận của anh.
Anh biết, là Giang Sở Tinh làm hỏng tất cả mọi chuyện, cho nên lúc chuyện xảy ra anh đã đưa ra quyết định, mặc kệ tình huống của cô ta đến cùng như thế nào, chuyện này qua đi tuyệt đối không thể để cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ nữa.
Anh không thể tách ra với Thẩm Dĩnh được vậy thì chỉ còn cách để Giang Sở Tinh rời đi, tìm người chăm sóc thật tốt cho cô ta, những chuyện khác anh không có cách nào quan tâm được nữa.
Chỉ là quyết định này chỉ có thể đợi thân thể cô ta tốt hơn một chút mới nói được.
Có lẽ lúc trước La Quyết Trình nói rất đúng, anh nên cắt đứt chuyện này sớm hơn chứ không phải từng bước một đến hôm nay khi tình huống này xảy ra mới bắt đầu đưa ra quyết định.
Là do anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, lại quên mất cá cùng tay gấu không thể đều chiếm được.
Cứ cố gắng thêm một đoạn thời gian nữa đi, chỉ cần cô ta xuất viện anh sẽ nói rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều nói rõ ràng.
'Cộc cộc cộc '
Cửa phòng bệnh bị người ở bên ngoài gõ vang, Lục Hi lấy lại tinh thần, sau khi thu lại cảm xúc xong mới trầm giọng nói: "Vào đi."
La Quyết Trình cầm trong tay một phần kết quả kiểm tra đi tới: "Anh xem trước một chút đi, chờ ngày mai mấy người George tới chúng ta sẽ bàn bạc thêm một chút."
Lục Hi chỉ liếc qua mấy con số mà anh biết, lông mày càng nhăn càng sâu, qua một hồi lâu mới gật đầu: "Được rồi, tôi đã biết, cần hỗ trợ gì thêm anh cứ nói."
"Bên cạnh còn có một phòng đơn, mới, nếu anh mệt thì có thể qua đó nghỉ ngơi một chút, tắm rửa qua loa." La Quyết Trình đem chìa khoá giao vào trong tay anh: "Còn nữa, Thẩm Dĩnh hỏi tôi tiền thuốc, tôi đã nói tính vào cho anh, anh đừng nói gì."
Nghe thấy vậy, Lục Hi đang cho chìa khoá vào trong túi bỗng dừng động tác lại: "Cô ấy còn nói cái gì nữa không?"
La Quyết Trình nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người bọn họ hôm nay, cũng không có gì khác thường: "Không có, không hề nói gì chỉ nhẹ gật đầu."
Đáy mắt Lục Hi vừa sáng lên lại tối xuống, cuối cùng vẫn khôi phục lại vẻ bình thản: "Được rồi."
...
Lúc Thẩm Dĩnh trở lại phòng bệnh thấy Đào Ly Hinh đang cầm khăn tay vụng trộm lau nước mắt, cô nhìn mẹ mình tuổi đã trên năm mươi ngồi ở bên giường, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, trước đó bởi vì Đoàn Trí Thiên mà gia đình cô không được yên ổn, huyên náo tới mức gà chó không yên, bây giờ lại bởi vì Giang Sở Tinh mà tức giận tới mức phải nhập viện.
Thẩm Dĩnh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là lỗi của chính mình, cô tùy hứng lại không hiếu thuận, nếu như cô chịu khó làm ăn đến nơi đến chốn, cho dù chỉ có một mình thì cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Cô nợ người nhà nhiều lắm.
Nghĩ như vậy, nước mắt mới dừng lại một lát lại rơi xuống, Thẩm Dĩnh vội vàng nhịn xuống, sợ Đào Ly Hinh nhìn thấy sẽ càng thêm đau lòng.
Đẩy cửa ra đi vào trong, trong phòng bệnh đều là âm thanh ‘tít tít’ của máy móc phát ra, băng lãnh lại vô tình.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi một chút đi, con ở đây trông ba cho." Thẩm Dĩnh vỗ vỗ vai Đào Ly Hinh, giọng nói nghẹn ngào.
Đào Ly Hinh thuận thế bắt lấy bàn tay của cô, khóc ròng nói: "Tiểu Dĩnh, con xem nhà chúng ta cả một đời giữ gìn khuôn phép, rốt cuộc đã gây ra tội nghiệt gì chứ..."
Giữa cổ họng Thẩm Dĩnh có một mảnh đắng chát, cái lưỡi đều bị thứ này mãnh liệt ép cho đau đớn, đúng vậy, đến tột cùng bọn họ đã làm sai điều gì mà phải chịu những thứ này, rõ ràng đã làm rất tốt rồi không phải sao?
Thẩm Dĩnh đè xuống cảm xúc trong lòng: "Mẹ, là con có lỗi với ba mẹ, chờ ba khỏi bênh con sẽ dọn đi khỏi chỗ đó, con sẽ nghe lời hai người có được không?"
Hành động của Lục Hi Đào Ly Hinh cũng là nhìn ở trong mắt, nhưng tất cả chuyện này đều đã là quá khứ, vào lúc nguy hiểm nhất cái tên họ Lục kia cũng không đến xem một chút, bà ta đã hoàn toàn thất vọng.
"Được rồi, con đi về nhà với ba mẹ, chúng ta không phải không có nhà."
Thẩm Dĩnh siết chặt tay của bà ta, nhẹ nhàng khép mắt lại: "Ừm, về nhà."
"Mẹ và ba con chưa bao giờ muốn tìm cho con một người có tiền và điều kiện tốt, loại nhà có tiền chúng ta không với cao nổi, những người này có quá nhiều thứ nên căn bản không hiểu được cái gì gọi là trân quý, kết quả người chịu thiệt vẫn là mình." Trước kia Đào Ly Hinh còn có ấn tượng không tệ đối với Lục Hi nhưng bây giờ muốn bao nhiêu xấu liền có bấy nhiêu.
Thẩm Dĩnh hận không thể đánh cho chính mình hai cái, mỗi một câu nói mỗi một chữ của Đào Ly Hinh đều giống như con dao sắc đâm vào trên ngực cô, nói đến cũng buồn cười, ở bên nhau lâu như vậy nhưng cô chưa bao giờ hiểu rõ về anh.
Anh quá thâm trầm, quá khôn ngoan, mà cô thì lại quá ngốc cho là những thứ này mãi mãi cũng sẽ không bao giờ dùng ở trên người mình, nhất định phải húc vào tường mới biết đường hối hận quay đầu.
Cái gì là yêu, cái gì là duy nhất.
Thẩm Dĩnh cắn môi ngăn lại tiếng ngẹn ngào sắp tràn ra bên miệng, người duy nhất của anh, từ trước tới giờ cũng chỉ có Giang Sở Tinh.