CHƯƠNG 173: ĐỀU TẠI HỒ LY TINH KIA
Ở một phía khác, biệt thự Thành Bắc. Sau khi Thẩm Dĩnh và Lục Hi đi khỏi, trong biệt thự liền tràn ngập không khí áp suất thấp.
Giang Sở Tinh không biết chuyện Lục Hi nằm viện, ngay cả Lý Vĩ cũng không biết, cho nên từ khi anh rời khỏi biệt thự với Thẩm Dĩnh, Giang Sở Tinh cũng đã cắt đứt liên lạc với anh, liên tiếp trong một tuần lễ cũng không gọi đến một cuộc nào. Từ chờ đợi đến hy vọng xa vời, lúc này Giang Sở Tinh chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo.
Vì một người phụ nữ tên là Thẩm Dĩnh, ngay cả thời gian rảnh của anh để nghĩ đến cô ta cũng không có sao? Anh đã quên mình từng hứa hẹn gì với ba mẹ của cô ta sao?
Đôi mắt Giang Sở Tinh bùng ngọn lửa giận dữ, vừa nghĩ tới Thẩm Dĩnh là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hồ ly tinh, tất cả đều tại hồ ly tinh kia!
Từ khi Giang Sở Tinh nhìn thấy Thẩm Dĩnh, trong lòng liềm có cảm giác khó chịu, cộng với việc trước đó đã xem qua ảnh chụp của cô, Thẩm Dĩnh còn đẹp hơn cả cô ta, nhưng gương mặt đó cũng không trẻ bằng cô ta, không có khí chất như cô ta. Nhưng khi nhìn thấy Lục Hi ôm cô vào ngực, cô ta mãnh liệt mơ ước, có trời mới biết cô ta ghen ghét như thế nào.
Tất cả những thứ này đều là của cô ta, mà không phải thuộc về Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh trong lòng Giang Sở Tinh giống như con chim tu hú chiếm tổ chim khách, hận không thể tự tay xé xác cô.
Hết lần này tới lần khác trong lúc mấu chốt như vậy, Thiệu Mộc Giai gần như ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô ta, số lần nhiều đến dọa người. Rốt cuộc trong lần gọi tiếp theo, Giang Sở Tinh nhịn không được mà nổi giận đùng đùng: “Cô lại có chuyện gì nữa vậy, không phải tôi đã nói với cô rồi à? Tôi không chủ động liên hệ cô, thì cô cũng đừng tìm tôi. Cô đã quên rồi ư?”
“Giang Sở Tinh, rốt cuộc là cô có ý gì, tôi đã giúp cô làm xong mọi chuyện, nhiều phiền phức như vậy đổ lên người, bây giờ cô lại không thèm quan tâm. Cô có biết ở bên ngoài có nhiều người đang dò la tin tức của tôi không, còn...”
“Ai nói tôi không quan tâm?” Giang Sở Tinh không kiên nhẫn mà ngắt lời cô ta: “Không phải bây giờ tôi luôn chú ý tới cô hả!”
Thiệu Mộc Giai có chút thất thường cười to hai tiếng: “Cái mà cô gọi là quan tâm, chính là để tôi tìm nơi thâm sơn cùng cốc mà trốn à?”
Giang Sở Tinh hít sâu một hơi, cố gắng để mình tỉnh táo lại, dù sau Thiệu Mộc Giai vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cô ta cố gắng điều hòa lại cảm xúc: “Hiện tại đang là thời kỳ nguy hiểm, nếu như cô không trốn đi thì sẽ bị cảnh sát bắt, vậy thì những chuyện mà cô đã làm đều công cốc hết rồi.”
“Tôi phải trốn đến khi nào nữa?” Thiệu Mộc Giai lúc này đang đứng ở trong nông thôn rách nát, xung quanh đều là cây cối khô héo, chỉ có một mình cô ta, ban đêm gió thổi giống như nơi hoang sơn có quỷ: “Cũng phải có thời gian nhất định chứ, cô cũng không thể cứ để tôi chờ đợi mãi như vậy được!”
“Cô đừng gấp.” Giang Sở Tinh thấy cô ta kích động, sợ rằng mọi chuyện sẽ bại lộ, thái độ nói chuyện với cô ta cũng nhẹ nhàng hơn: “Sẽ không để cô trốn quá lâu đâu, bây giờ cô chỉ cần trốn ở một nơi không để người khác tìm thấy, chuyện đã thành công một nửa rồi, chờ tin tức về chuyện này thoáng qua là cô có thể ra.”
Nhận được sự cam đoan của Giang Sở Tinh, Thiệu Mộc Giai đưa tay nắm vạt áo nặng nề trên thân, không biết bộ đồ này đã mặc bao lâu, mặc trên người còn có mùi vị ẩm mốc, cô ta cắn răn nói: “Được, tôi tin tưởng cô một lần nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng ở chung trên một con thuyền. Tôi nói nếu có tình huống xấu nhất, nếu như có một ngày cô khiến tôi không thoải mái, tôi cũng nhất định sẽ không để cô sống yên ổn!”
Nghe vậy, đáy mắt Giang Sở Tinh hiện lên vẻ tàn nhẫn, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói với cô ta: “Cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không lấy đá đập chân mình, cô cứ chờ tin tức của tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Sở Tinh trực tiếp tắt máy điện thoại di động, quay người định bỏ vào trong ngăn tủ khóa lại, không ngờ lại nhìn thấy Lý Vĩ đứng ở cổng không nhúc nhích.
Cô ta giật mình, sợ hãi kêu một tiếng, tay vỗ vỗ ngực, còn chưa bình tĩnh được mà trách móc anh ta: “Anh đứng ở đó làm gì?”
Ánh mắt Lý Vĩ phức tạp nhìn về phía cô ta, chỉ là lẳng lặng mà nhìn, không nói gì.
Giang Sở Tinh âm thầm nhíu mày, cố gắng chống đỡ thân thể bỏ điện thoại vào ngăn kéo, khóa tủ lại, xoay người đi đến trước mặt anh ta: “Lúc nãy anh đều nghe hết rồi à?”
Sắc mặt Lý Vĩ khẽ thay đổi: “Sao cô lại muốn làm như vậy?”
Chuyện cô ta thích Lục Hi, hình như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, nhưng đã thích thì sao lại làm ra chuyện như vậy?
Giang Sở Tinh nhìn thấy đáy mắt của anh ta xuất hiện tia chán ghét, cho dù chỉ là chớp mắt nhưng cô ta vẫn nhìn thấy được, cô ta lập tức nặn ra mấy giọt nước mắt, mềm yếu đáng yêu mở miệng: “Tôi, tôi cũng không muốn, tôi bị buộc phải làm như vậy, không có cách nào mới...”
“Tại sao phải làm như vậy, gây tổn thương cho người mình thích, cũng bởi vì cô không chiếm được nên không cho phép người khác có được ư?” Nói đến đây, Lý Vĩ vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, dù sao Giang Sở Tinh và Thiệu Mộc Giai làm như vậy, thật sự hơi quá đáng.
Không ngờ Giang Sở Tinh nghe được lời trách móc nặng nề của anh ta, chưa nói được một chữ thì nước mắt đã rơi lách tách xuống, trong nháy mắt ướt hết cả khuôn mặt.
“Tôi không muốn hủy hoại anh ấy, tôi chỉ là không muốn anh ấy mất hết tất cả vì một người phụ nữ.” Giang Sở Tinh nói chuyện cũng không chột dạ, ngược lại còn có lý lẽ hùng hồn, làm ra vẻ như mình mới là người bị hại: “Tôi nghĩ rằng anh hiểu tôi, không ngờ trong mắt anh tôi lại là người như vậy...”
Cô ta khóc rất đáng thương: “Có phải tất cả mọi chuyện đều do tôi, đều là tôi làm sai hả?”
Lý Vĩ thấy bộ dạng như vậy của cô, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Thật ra cô ta cũng không sai, sai ở chỗ là yêu một người không nên yêu, mà người này cũng không yêu cô ta.
“Lý Vĩ, có phải bây giờ anh cực kỳ coi thường tôi, cực kỳ khinh bỉ tôi, bởi vì tôi và Thiệu Mộc Giai âm mưu tính toán với Thẩm Dĩnh.” Giang Sở Tinh giống như một người uống rượu say, không nói ra là không thể thoải mái, cũng đã bắt đầu, vậy không bằng đều nói hết tất cả một lần.
Cùng với việc để anh ta tự suy nghĩ mà chán ghét mình, chẳng bằng để chính cô ta nói hết mọi chuyện, có lẽ còn có thể thay đổi được suy nghĩ trong lòng của anh ta.
Lý Vĩ thật sự không hiểu nổi, tại sao Giang Sở Tinh lại phải làm như vậy, những chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với đối phương, không phải việc nhỏ gì.
Chỉ là...
Thấy cô ta khóc thảm như vậy, vừa rơi nước mắt vừa nói những lời này, hoặc là cô ta cũng không muốn làm như vậy, chẳng qua là bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, hồ đồ rồi.
Anh ta đi đến bên người cô ta: “Cậu Lục rất tốt với cô, coi cô là người nhà, tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử tốt với ai như vậy, cho dù không phải là tình yêu, nhưng như vậy cũng chưa đủ sao?”
Có một thân phận, có lý do để làm bạn ở bên cạnh anh, đây chẳng phải là một việc rất tốt à?
Giang Sở Tinh nghe xong lại muốn bật cười, cô ta cố nén sự kinh thường dưới đáy lòng, đau thương lắc đầu: “Anh không hiểu, trái tim một khi đã bỏ ra, rất khó để lấy lại.”
“Nhưng cô làm như vậy, nếu để cậu Lục biết được, anh ấy cũng sẽ đau lòng hơn.”
Nghe vậy, thân thể Giang Sở Tinh cứng đờ, đau khổ nhìn về phía anh ta, giọng nói rất nhẹ, yếu ớt như một đóa hoa mang theo hạt sương bị mất gốc: “Anh sẽ nói cho anh ấy biết ư?”
Lý Vĩ không trả lời lập tức, trong lòng anh ta vẫn có chỗ băn khoăn.
Giang Sở Tinh khẩn trương nhìn chằm chằm anh ta, một biểu cảm nhỏ xíu cũng không buông tha, khi cô ta nhìn thấy ánh mắt người đàn ông hiện lên chút do dự, đưa tay chủ động kéo hai cánh tay kia.
Cũng không mở miệng lấy lòng, càng không có thái độ cầu xin tha thứ, cô ta chỉ cúi đầu để nước mắt rơi thẳng xuống mu bàn tay của người đàn ông, thấy đầu ngón tay của anh ta run run một chút, chậm rãi mở miệng: “Tôi cũng muốn có người để dựa vào, những năm này một mình ở nước ngoài trị bệnh thật sự quá khó khăn, không phải tôi muốn làm như vậy, mà là trong thế giới của tôi chỉ có một người là Lục Hi, tôi không có cách nào nhìn thấy anh ấy bị cướp đi...”
Tay Lý Vĩ giống như có dòng nước nóng xâm nhập, từ nhỏ đã chịu đau chịu khổ, thấy cô ta như vậy, không nhịn được mà nội tâm trở nên mềm mại, anh ta có bao nhiêu muốn ôm người phụ nữ trước mắt này vào lòng: “Cô có thể tin tưởng tôi, nếu như cô đồng ý, cô cũng có thể dựa vào tôi.”
Giang Sở Tinh cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng, lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngẩng đầu: “Thật sao?”
Lý Vĩ thấy cô ta khóc nước mắt giàn giụa, rốt cuộc cũng gật nhẹ đầu: “Thật.”
“Vậy...vậy anh đồng ý với tôi, không nói chuyện này ra có được không?” Mục đích cuối cùng của cô ta, vẫn là muốn Lý Vĩ im miệng.
Sự tồn tại của Lục Hi đối với Giang Sở Tinh mà nói giống như ân nhân, Lục Hi cũng giống như ba mẹ của Giang Sở Tinh, môi anh ta khẽ mấp máy: “Chỉ cần cô không làm ra chuyện gây hại cho cậu Lục, tôi có thể đồng ý với cô.”
Giang Sở Tinh nở nụ cười, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, nhẹ nhàng động lòng người. Cô ta âm thầm cắn răng dựa sát vào lồng ngực Lý Vĩ, cô ta cũng không thật sự ôm, chỉ là hơi hơi dựa vào, nhưng cho dù như vậy cũng có thể khiến nội tâm cứng rắn của Lý Vĩ hóa thành một vũng nước mềm mại.
Mà ở chỗ anh ta không thấy được, gương mặt kia của Giang Sở Tinh không hề có chút yếu đuối nào, trên mặt đều là âm mưu tính toán, cô ta gian xảo cười cười với anh ta: “Cám ơn anh, Lý Vĩ.”
Câu nói động lòng này vừa rơi vào lỗ tai, Lý Vĩ làm sao cũng không ngờ đến, đây là bắt đầu cho những bất hạnh, mà chờ đến ngày anh ta ý thức được, anh ta đã sớm không có cách nào vãn hồi.