Mục lục
100 cách cưng vợ bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 160: Định Giấu Tôi Đến Khi Nào?




CHƯƠNG 160: ĐỊNH GIẤU TÔI ĐẾN KHI NÀO?
Lục Hi chỉ đơn giản thốt lên vài chữ: “Có gì nói đó.”
Giang Sở Tinh không ngờ trong nháy mắt mà cô ta lại trở thành mấu chốt quan trọng, cô ta muốn nói cô ta và Lục Hi như thế này thế nọ biết bao nhiêu, nói bọn họ là thanh mai trúc mã, dây dưa với nhau rất nhiều và không có ai có thể tách rời bọn họ cả.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng căng thẳng và quan tâm kia của Lục Hi, thì cô ta liền biết rõ, nếu như cô nói những điều không nên nói thì mối quan hệ của cô với Lục Hi sẽ chấm dứt.
Giang Sở Tinh hít một hơi thật sâu.
Đáng sợ, đáng sợ quá, tất cả niềm tin của cô đã bị rút lại hết rồi, tất cả những sự hiểu biết của cô về anh đều hoàn toàn vỡ vụn, người này không phải là Lục Hi mà cô luôn cho là mình hiểu rõ nhất.
Đôi mắt cô tuyệt vọng đến nỗi khiến cho Lục Hi dấy lên một nỗi sợ mất mát: “Dĩnh Dĩnh, anh chỉ lo lắng bệnh tình của cô ấy nên mới tới đây thăm thôi, ngoài ra không còn gì nữa hết, anh…”
“Anh còn muốn gì nữa, gạt tôi chưa đủ hay sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Lục Hi không nói nên lời, mọi chuyện anh lo lắng đã xảy ra, anh đã nói dối cô, dù điều đó có mục đích tốt hay không thì sau cùng anh cũng đã phụ đi niềm tin của cô rồi.
“Xin lỗi Dĩnh Dĩnh, xin lỗi…” Anh xin lỗi, anh đang thấp giọng xin lỗi.
Giang Sở Tinh chưa bao giờ nhìn thấy một Lục Hi như vậy cả, anh ấy kiêu ngạo như vậy, lãnh khốc như vậy, anh đứng ở đâu đều có vô số người sùng bái, nhưng lại vì một người phụ nữ mà trở nên khiêm nhường như vậy sao?
Anh luôn ngẩng mặt lên đầy cao quý, chưa bao giờ cúi xuống vì một người nào cả, nhưng hôm nay lại trở nên thấp kém trước mặt Thẩm Dĩnh.
Trái tim Giang Sở Tinh như bị một con dao găm đâm vào, đau đớn đến nỗi khiến cô đứng không vững nữa, người đàn ông mà cô luôn yêu tại sao lại hạ thấp tự tôn của mình để van nài sự tha thứ của Thẩm Dĩnh kia chứ?!
Giang Sở Tinh hung hãn nhìn chằm chằm vào Thẩm Dĩnh, với thái độ này của Lục Hi, cô ta thậm chí còn sợ rằng mình sẽ bị Lục Hi xa lánh chỉ bởi vì Thẩm Dĩnh nữa kìa.
Nghĩ đến việc sau này không thể ở bên Lục Hi nữa là đáy lòng Giang Sở Tinh lại dấy lên từng cơn lạnh lẽo, nhìn thấy hai người đang đứng bất động ở đằng kia, cô ta liền chủ động bước tới và cố ý nheo mắt lại để che giấu sự căm hận hiện lên nơi đáy mắt của mình: “Cô Thẩm, nếu tôi khiến cô hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi, tôi và Lục Hi chỉ có tình thân chứ không hề có ý gì khác, ba mẹ tôi đã từng giúp đỡ Lục Hi và sau đó cũng là vì anh ấy mà rời khỏi thế giới này, bây giờ thân tôi lại mang bệnh lạ nên chỉ có thể dựa vào anh ấy, hy vọng cô có thể hiểu cho, hoặc cứ coi như thương xót tôi cũng được.”
Mấy lời này vừa nói lên mối quan hệ giữa hai người, vừa nói tới ba mẹ của cô ta, quan hệ tình thân này thật là rối rắm, cho dù Thẩm Dĩnh có oán giận như thế nào đi nữa cũng không thể nhận ra bất kỳ vấn đề nào.
Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Dĩnh lại mệt mỏi, từ khi nào mà cô lại phải lựa chọn nữa rồi?
“Dĩnh Dĩnh…”
Lục Hi vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Thẩm Dĩnh lại ngắt lời: “Không cần nói nữa, để tôi yên tĩnh.”
Tối nay xảy ra nhiều chuyện quá, sức lực của cô dường như đã cạn kiệt rồi, đầu óc cô lúc này cũng hỗn loạn vô cùng, cô cần phải có thời gian để từ từ sắp xếp lại mọi thứ.
Lục Hi nắm lấy cổ tay cô nhưng lại cảm nhận được một chút lực phản kháng nơi lòng bàn tay mình, anh đành dùng thêm chút sức: “Anh đưa em về.”
“Tôi muốn một mình.”
“Anh đưa em về.” Anh lặp lại một lần nữa, ngữ khí như không cho phép người ta cãi lại vậy, anh thật sự rất lo với tình trạng bây giờ của cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và càng sợ cô lại biến mất thêm một lần nữa.
Giang Sở Tinh biết cô không thể giữ anh lại nữa nên cũng không miễn cưỡng, cô ta thậm chí còn giúp Thẩm Dĩnh mở cửa xe, toàn bộ quá trình không hề để lộ ra chút không cam tâm nào cả: “Hai người đi chậm thôi nha.”
Thẩm Dĩnh còn không thèm nhìn một cái, Lục Hi thì chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi nổ máy xe rời đi.
Đứng trước cửa một căn biệt thự trống rỗng nhìn theo ánh đèn hậu của chiếc xe từ từ biến mất trong tầm mắt, sự yếu đuối trên gương mặt Giang Sở Tinh liền biến mất mà thay vào đó là một sự đố kỵ tột cùng. Lục Hi yêu người phụ nữ đó nhiều hơn những gì cô ta tưởng tượng nữa, cô tuyệt đối không thể để bất kì người phụ nữ nào bá chiếm thứ tình cảm mà đáng ra phải thuộc về mình, cô nhất định phải giành lại trái tim của anh ấy!
...
Trên đường về, bầu không khí trong xe vẫn lặng yên như tờ, ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt lên trên gương mặt của hai người, khiến cho gương mặt của họ lúc sáng lúc tối hệt như như tâm trạng ngay lúc này vậy.
Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại vô cùng mệt mỏi, Lục Hi biết đây là sự kháng cự lặng lẽ của cô, cô không muốn nói chuyện với anh, thậm chí là không muốn nhìn anh nữa.
Bàn tay người đàn ông đặt trên vô lăng lặng lẽ siết chặt lại, chiếc cằm của anh căng cứng, giữa hai người họ giờ đây hệt như chỉ còn tồn tại một sợi giây mỏng manh mà thôi, chỉ cần một người nào đó dùng một chút sức kéo đi thì nó sẽ đứt ngay.
Chiếc xe cứ yên lặng mà chạy đi, lúc về đến Ngự Cảnh Viên thì trời đã gần sáng rồi. Ngay khi chiếc xe vừa đậu vào garage, thì Thẩm Dĩnh đã vươn tay nắm lấy tay nắm cửa
Lục Hi vội vã nhấn nút khoá cửa xe, bầu không khí trong xe bất chợt trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Em muốn xuống xe.” Sau một lát, Thẩm Dĩnh đành lên tiếng trước.
Cổ họng người đàn ông khẽ động đậy một lát, anh giương đôi mắt khổ sở nhìn vào cô, đầu lưỡi trở nên cay đắng, anh cố gắng dùng hết sức mới thốt ra tên cô: “Dĩnh Dĩnh…”
Thẩm Dĩnh đã cố kìm nén nước mắt nhưng bây giờ chỉ vì hai chữ của anh mà đôi mắt cô lại ướt nhoà, cô không nhìn anh mà chỉ cất giọng đầy kích động: “Lục Hi, anh đừng ép em, để em yên tĩnh đi, nếu không em cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu đó.”
Cô cần một không gian yên tĩnh, cô cần phải bình tĩnh lại, chỉ cần có anh ấy ở đây, cô không thể làm dịu cảm xúc của mình được.
Lục Hi thật muốn ôm cô trong vòng tay và muốn giải thích với cô biết bao nhiêu, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt và nhẫn nhịn của cô, trái tim anh dường như bị xé thành hai nửa, đau đớn đến không nói nên lời.
Anh quay đầu lại và nhìn về phía trước nhà để xe, chiếc đầu đang dựa trên chiếc ghế đằng sau nhẽ nhàng ngẩng lên, anh nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại rồi run rẩy nhấn nút mở cửa xe.
Cô nói anh đừng ép cô, được, anh sẽ không ép.
Thẩm Dĩnh khẽ mím môi, ngay lập tức cô liền mở cửa đi xuống, cô đi thẳng về phía trước mà chẳng hề quay đầu nhìn lại, cánh cửa xe đóng lại, những chiếc đèn trên xe một lần nữa lại tắt đi, để lại một người đàn ông cô đơn trong bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK